Chương 149: Điều Tra
Chương 149: Điều TraChương 149: Điều Tra
Trước kia cô cũng chỉ thấy trong tin tức có đưa những đứa nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ, lúc đó cô đã cảm thấy rất khó có thể tiếp thu được, mà giờ thời tiết như này, là dạng bố mẹ như thế nào mới có thể đem cốt nhục thân sinh bỏ trên nền tuyết.
Đứa nhỏ cũng chưa được đưa ra, thì Quý Thần Nham đã đến bệnh viện trước.
Dì Lưu không đuổi theo Khương Tuệ Ninh, mà trực tiếp chạy vê nhà báo cho Quý Thần Nham biết tình hình trước, không nghĩ anh cũng không chờ xe của thư ký đến đón, mà trực tiếp đến bệnh viện luôn.
Khương Tuệ Ninh nhìn tuyết trên vai Quý Thần Nham, liền đi nhanh đến đến giúp anh phủi xuống, hỏi: "Sao anh lại qua đây? Vết thương của anh sao rồi?"
Quý Thần Nham xem nhìn mặt cô đều đã vì lạnh mà đỏ ứng hết lên, thì liền đem khăn quàng của mình lấy xuống rồi quàng lên cho cô: "Anh không sao, đứa nhỏ đâu?"
"Vẫn còn ở bên trong, nhưng mà bác sĩ nói không sao, vẫn còn sống."
Quý Thần Nham gật đầu,"Vấp ngã có đau không?"
Khương Tuệ Ninh giờ phút này vô cùng chật vật, trên quần áo đều xuất hiện dấu vết bị ngã, mái tóc cũng vì cô chạy quá nhanh mà rối loạn.
"Không sao, chỉ ngã một chút thôi."
Hai người lính bảo vệ nhìn lãnh đạo đến đây, cũng tự nhiên đi lại đứng chờ.
Quý Thần Nham giúp cô sửa sang lại đầu tóc, còn khoác áo lên cho cô, rồi nắm tay cô nói: "Đi vào bên trong ngồi chờ, ngoài cửa quá lạnh."
Không bao lâu sau bác sĩ liền đưa đứa trẻ đến phòng bệnh.
Theo lời bác sĩ, thì đứa nhỏ này hẳn là mới vừa đầy tháng, là một bé gái, bởi vì thời gian bị bỏ rơi cũng ngắn, nên không xảy ra chuyện gì lớn.
Thân thể cũng khỏe mạnh, cũng không có bệnh bẩm sinh nào.
Còn nguyên nhân vứt bỏ đứa nhỏ thì phải tìm được bố mẹ ruột của nó mới biết được.
Khương Tuệ Ninh ở trong phòng bệnh nhìn đứa nhỏ được cô cứu sống, cô duỗi tay chọc một chút lên khuôn mặt mềm mại mũm mĩm kia, vốn dĩ nó đã bị lạnh đến tím tái, nhưng bây giờ cũng đã khôi phục được một chút.
Bác sĩ cho đứa nhỏ ăn sữa bột nhưng nó cũng rất ngoan ngoãn uống, sau đó còn trợn tròn mắt nhìn khắp nơi.
Quý Thần Nham vẫn luôn ở bên cạnh Khương Tuệ Ninh, nhìn cô trêu chọc đứa nhỏ, anh cũng nghiêng người qua nhìn theo. Đúng lúc này chủ nhiệm của liên đoàn phụ nữ và cảnh sát đều đến đây, dì Lưu giải thích ngắn gọn tình huống xảy ra lúc vừa nãy với bọn họ.
Một số người đang tìm hiểu về chuyện đã xảy ra thì liền nhìn đến Quý Thần Nham đi ra, họ lập tức vô cùng khẩn trương.
Thật ra Quý Thần Nham cũng chưa nói gì, chỉ dẫn Khương Tuệ Ninh tới văn phòng của bác sĩ.
Đứa trẻ tạm thời được y tá chăm sóc.
Chủ nhiệm liên đoàn phụ nữ và dì Lưu vô cùng thân quen, hơn nữa hai người họ lại vừa là đồng hương lại vừa cũng họ, nên cũng có một chút thân thích, lại nữa dì Lưu làm ở trong nhà Quý Thần Nham, vì vậy ai cũng sẽ nể mặt bà một chút.
"Dì Lưu, đứa nhỏ là vợ của thủ trưởng nhặt được sao? Thủ trưởng đã nói gì chưa?"
"Chưa nói gì, thủ trưởng có thể nói gì chứ? Vẫn phải nhờ mọi người nhanh chóng tìm được bố mẹ của đứa nhỏ, kiểm tra xem tình hình cụ thể ra sao, các người cũng không nhìn thấy được dáng vẻ của đứa nhỏ lúc mới được chúng tôi phát hiện ra đâu, đúng là tạo nghiệt mà."
"Yên tâm, chúng tôi sẽ sắp xếp người bắt đầu điều tra luôn."
Tàn ác ném bỏ đứa nhỏ là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, mọi người đương nhiên không dám buông lỏng.
Quý Thần Nham để lại một ít tiền ở bệnh viện, số tiền phải chỉ trả cũng là do anh tự bỏ ra.
Đứa nhỏ tạm thời được nuôi ở bệnh viện, để cho bác sĩ chăm sóc, còn những chuyện còn lại thì đợi khi tìm được bố mẹ ruột của đứa trẻ rồi tính.
Đông Thành rất lớn, thời buổi này lại không có camera, thông tin nhân sự cũng không đầy đủ, có thể tìm được bố mẹ của đứa trẻ cũng là chuyện của ba ngày sau.
Hóa ra bố mẹ của đứa trẻ này cũng không phải là người của thành phố Đông Thành, mà đến từ một thôn nhỏ thuộc sự kiểm soát của bên trên.