[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 150 - Chương 150: Tàn Nhẫn

Chương 150: Tàn Nhẫn Chương 150: Tàn NhẫnChương 150: Tàn Nhẫn

Vào ngày tìm được người đó, Khương Tuệ Ninh đã đi cùng những đồng chí thuộc liên đoàn phụ nữ, cô muốn nhìn xem người làm cha làm mẹ mà vứt bỏ đứa nhỏ của mình là dạng người gì.

Người mới đầu nhìn thấy đồng chí của liên đoàn phụ nữ và Khương Tuệ Ninh là một người phụ nữ, người nhà đó còn không chịu thừa nhận, người bà nội kia thậm chí còn muốn đem chổi đánh người.

May mắn là có đồng chí cảnh sát ở phía sau giữ người đó lại.

Nhà vứt bỏ đứa nhỏ là nhà họ Uông, là một gia đình thuộc thôn Uông gia, người đàn ông tên là Uông Đại Trụ, còn vợ là Tôn Tú Hoa, bởi vì sinh liên tục được ba đứa con gái, bà nội lại ghét bỏ Tôn Tú Hoa không sinh được con trai, còn chưa được đầy tháng đã bảo con trai đánh đuổi con dâu một trận.

Thậm chí còn muốn vứt bỏ cháu gái, mà Uông Đại Trụ lại là loại người chỉ nghe theo lời mẹ nói, không có chủ kiến của đàn ông.

Mẹ bảo anh ta vứt bỏ đứa nhỏ, anh liền vứt bỏ, hơn nữa anh ta sợ vợ mình chạy đi tìm, còn không tiếc thời gian ôm đứa nhỏ đi ban đêm rồi ném ở ngôi nhà hoang cách đại viên không xa đó.

Tàn nhẫn vứt bỏ đứa nhỏ, cảnh sát trực tiếp đem Uông Đại Trụ dẫn đi, lúc này bà Uông còn không cảm thấy mình đã sai, ngược lại cùng hùng hổ chửi con dâu: "Đều tại cái sao chổi nhà mày, sinh không được con trai, giờ nếu còn hại con trai tao ngồi tù, tao sẽ đánh chết mày, cái con sao chổi này.”

May mà hôm nay liên đoàn phụ nữ với cảnh sát ở đây, trưởng thôn cũng dẫn theo người đến, nên Tôn Tú Hoa mới tạm thời không bị đánh.

Hơn nữa cho dù có trưởng thôn trấn áp, Khương Tuệ Ninh thấy bà Uông cứ hùng hổ như vậy, chắc hẳn là khi các cô rời đi sẽ còn bắt nạt Tôn Tú Hoa một trận nữa.

Cô cũng không biết ngôi nhà này đã xảy ra chuyện như vậy thì khi đưa bé gái kia trở về đây thì sẽ sống như thế nào nữa.

Trên đường trở về, cảm xúc của Khương Tuệ Ninh vô cùng chán nản, bời vì cô nghe chị Lưu của liên đoàn phụ nữ nói, chuyện vứt bỏ đứa nhỏ này cũng không ít, cũng không đơn giản chỉ là ở nông thôn, mà ngay cả thành phố cũng có tình trạng bạo lực gia đình, những bé gái bị vứt bỏ cũng không phải là số ít.

Về đến nhà, Khương Tuệ Ninh lập tức nằm lì trên giường không muốn dậy, xảy ra chuyện này cô thật sự bất lực, biện pháp duy nhất đó là người phụ nữ phải tự lập đứng lên, thì nhưng chuyện này tuy nói thì dễ, nhưng làm được thì rất khó.

Như là Tôn Tú Hoa của hôm này, tại sao phải cực khổ sinh cho nhà anh ta đứa nhỏ, rồi mà nhà họ còn ghét bỏ cô ấy không sinh được con trai, mẹ chồng và chồng muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng.

Cô cũng đã hỏi qua trưởng thôn, bởi vì ông ta cũng đã vô số lần chạy đi giải quyết chuyện nhà bọn họ rồi, nhưng loại chuyện này ông ta ngoại trừ đe dọa ra thì cũng không có cách nào làm được, khi đám người rời đi, thì họ cũng sẽ tiếp tục hàng hạ người vợ.

Thật muốn cho hai người họ ly hôn, nhìn điệu bộ của bà Uông kia, hẳn là không thân quen với ai đi.

Nói thật ra thì loại người này, chính là kiểu mà mọi người không muốn dính vào nhất.

Lúc Quý Thần Nham về nhà thì nghe thấy dì Lưu nói Khương Tuệ Ninh đã về, nhưng tâm trạng không được tốt.

Anh còn chưa đi vào phòng ngủ thì đã nghe được âm thanh than ngắn thở dài của cô truyền ra ngoài.

"Làm sao vậy?"

Quý Thần Nham đi vào ngồi ở bên mép giường, nhìn người đang nằm trên giường hỏi.

"Người nhà đứa nhỏ đã tìm được rồi, nhưng nó là bị người ta tàn nhãn vứt bỏ."

Khương Tuệ Ninh đem tình hình hôm nay nói toàn bộ cho Quý Thần Nham nghe, nói bản thân cô vô cùng tức giận, giận đến mức dạ dày cũng đau theo. Quý Thân Nham duỗi tay xoa bóp giúp cô, thật ra đứa nhỏ kia vừa nhìn là đã biết bị người ta vứt bỏ, bằng không làm gì có nhà ai lại đặt đứa trẻ ở nhà bị bỏ hoang trong thời tiết này chứ?
Bình Luận (0)
Comment