Chương 155: Dùng Sắc Dụ Dỗ
Chương 155: Dùng Sắc Dụ DỗChương 155: Dùng Sắc Dụ Dỗ
Khương Tuệ Ninh đưa tay đẩy người đàn ông này ra, cô giả vờ nói một câu nhằm dập tắt bản thân muốn bốc lửa.
Nhưng không ngờ Quý Thần Nham dùng hai tay bóp chặt lấy eo của cô, nhấc cả người cô lên, sau đó xoay người đặt cô ngồi trên tu cao bằng nửa người ở bên cạnh, để ánh mắt anh và cô có thể ngang bằng nhau.
"Bây giờ có thể không?"
Chắc không phải "có thể" cô đang nghĩ đâu nhỉ?
Bây giờ Khương Tuệ Ninh không dám nói tiếp nữa rồi, lúc cần yếu thế thì phải yếu thế, không có øì là mất mặt cả.
Cô chỉ cần cúi đầu đã lập tức nhìn thấy nơi cơ thể anh có sự biến đổi, rất dọa người ta...
Cô sợ hãi ngọn lửa kia sẽ thiêu đốt mình mất.
Không thể đợi cô trả lời, Quý Thần Nham đã nhanh chóng bước lên một bước, hai chân anh chen vào giữa hai đùi của Khương Tuệ Ninh.
Tư thế thẹn thùng này khiến Khương Tuệ Ninh không biết để mắt mình nên nhìn đi đâu.
Quý Thần Nham vươn tay, một tay giữ sau lưng cô, một tay khác giữ chặt cằm cô, hôn lên đó.
Hai người họ đã từng hôn nhau rất nhiều lần, bây giờ đã quá quen thuộc. Không giống trước đây, lúc hôn nhau, anh thường mang theo vẻ lưu luyến nhưng đêm này anh lại mang đến dục vọng mà Khương Tuệ Ninh chưa từng trải nghiệm.
Hơi thở của anh phà trên mặt Khương Tuệ Ninh, việc này thành công khiến Khương Tuệ Ninh nhanh chóng có một ảo giác, trong đầu cô chỉ có người trước mắt này.
Sau lưng cô không còn chỗ trống để lùi lại nữa, chỉ có thể tiếp nhận, anh cho cái gì cô phải tiếp nhận cái đó.
Khương Tuệ Ninh thừa nhận bản thân mình vừa mê ăn vừa thích đùa nhưng ngay lúc này cô hơi sợ hãi.
"Anh... vết thương của anh..." Không biết đã qua bao lâu, Khương Tuệ Ninh mới tranh thủ lúc anh lấy hơi thở thì nhanh tay đè lên bàn tay đã leo đến ngực cô.
Quý Thần Nham nghe cô hỏi, anh thật sự buông cô ra nhưng không phải buông ra hoàn toàn, cơ thể anh vẫn không xê dịch.
Anh không nói chuyện, cười như không cười nhìn người bên dưới mình, dùng ta mở từng nút thắt của áo ngủ, động tác rất chậm rãi nhưng vô cùng ưu nhã, mặt hơi nâng lên, ngón tay thon dài xẹt qua hầu kết.
Rõ ràng hành động này của anh là nghiêm chỉnh muốn lấy mạng cô nhưng Khương Tuệ Ninh lại cảm thấy vô cùng mê hoặc, thậm chí trái tim của cô càng kích động hơn nữa, nó liên tục đập "thùng thùng" đinh tai nhức óc. Khương Tuệ Ninh e ngại anh sẽ nghe thấy tiếng tim đập của mình nên đã vội vàng đưa tay lên che lại trước ngực đang hô hấp loạn xạ.
Mẹ ơi, anh... anh phạm quy?
Khương Tuệ Ninh rõ ràng không muốn nhìn thấy nhưng khi ánh mắt đã đặt trên người anh thì không thể đời đi được.
Lúc này Quý Thần Nham dường như biến thành màu đỏ, thân trên ở trần, bên dưới ánh đèn sự nghiêm túc, lịch sự vào ban ngày giống như đã bị rút đi, mỗi tấc cơ bắp trên cơ thể anh đều làm hiện rõ sức mạnh và sự ngang ngược của anh.
Khi bị sức mạnh này đánh sâu vào, Khương Tuệ Ninh miệng đắng lưỡi khô, nuốt khan một ngụm, hai người họ cách rất gần nhau, cô nghĩ anh đã nghe thấy tiếng động vừa rồi.
Quý Thần Nham nhìn cổ họng cô khẽ chuyển động thì mỉm cười.
Anh lại kéo lấy tay cô đến vén vạt áo chỗ vết thương ra: "Không phải em đang lo lắng cho vết thương của tôi sao? Bây giờ có thể kiểm tra."
Khương Tuệ Ninh: ...
Anh là người sao? Chuyện giống như chuyện của chó thế này anh cũng có thể làm ra được sao?
Kiểm tra vết thương thì kiểm tra vết thương, anh làm gì giống như dùng sắc dụ do thế này? Đến cùng là anh muốn loạn đến mức nào?
Sau khi đã rút ra được một kết luận. Người đàn ông này thật ra cũng vô cùng lưu manh.
Anh cố ý. Chắc chắn anh cố ý muốn khiến cô xấu mặt.
Khương Tuệ Ninh đỏ mặt trừng mắt liếc nhìn anh. Sau khi nhìn thấy vết thương của anh đã hoàn toàn khép miệng, vảy kết lại cũng đã bị tróc ra, da nơi đó chỉ hồng lên một mảng, cô mới yên tâm hơn, nhưng lại không yên tâm về chính mình.