Chuong 156: Cam Duc
Chuong 156: Cam DucChuong 156: Cam Duc
Thấy cô rút tay về, Quý Thần Nham chống hai tay vào hai bên tủ, vây người cô vào lồng ngực của mình.
Anh hỏi một lần nữa: "Bây giờ có thể?"
Giọng nói hơi khàn, trong miệng giống như có men rượu được ủ trăm năm nay, hơi thở đều say lòng người.
"Em không có gì là không thể. Em chỉ lo lắng anh không thể."
Khương Tuệ Ninh bị anh ép, nhớ đến nhiều lần bị anh tính toán, cô đều bị ăn cho đến chết thì tính háo thắng khiến đầu óc cô không còn tỉnh táo nữa. Não vừa nghĩ loạn lên là miệng đã lập tức nói ra, lời cô nói ra vô cùng nhẹ nhàng, quả thực cực kỳ kích thích người ta.
Nói xong Khương Tuệ Ninh đã hối hận không thể tự cắt luôn đầu lưỡi của mình. Ai bảo cô nói lung tung thế này?
"Tuệ Tuệ, đêm nay em đừng khóc!"
Đây là lời nói tàn nhẫn của Quý Thần Nham.
"Em sai rồi."
"Gà mới" chính là như vậy, nhanh mồm khiêu khích nhưng cũng nhận sai lầm rất nhanh. Thật ra cô cũng chỉ nhanh mồm nhanh miệng mà nghiện nói như thế thôi. Nhưng lại có người không cho là như vậy. Anh trực tiếp đưa tay bế người lên.
"Trễ rồi!"
Cơ thể bỗng bị treo lơ lửng giữa không trung, Khương Tuệ Ninh ôm chặt cổ Quý Thần Nham. Sau khi Quý Thần Nham đặt người lên giường thì xoay người đi ra phía sau bức rèm.
Khương Tuệ Ninh giống như chim cút, nhanh chóng trốn vào trong chăn, vây người mình lại vô cùng chặt chẽ, cô hy vọng cái chăn này sẽ trở thành tường đồng vách sắt bảo vệ được mình.
Kết quả khi nhìn thấy người đàn ông kia mang đến hai bao cỡ lớn đến thì Khương Tuệ Ninh rất muốn quỳ xuống trước mặt anh.
Chưa bao giờ cô lại căng thẳng thế này, tim đập mạnh đến mức sắp dâng lên đến tận cổ họng.
Đến mức Quý Thần Nham leo lên giường từ bao giờ cô cũng không chú ý.
Khương Tuệ Ninh không dám mở mắt, cô vội vàng nhắm chặt hai mắt, dáng vẻ rất giống bịt tai trộm chuông. Người đàn ông phía sau nhìn ra được cô đang căng thẳng và sợ hãi, anh dịu dàng kéo cô vào lồng ngực của mình, vuốt ve, an ủi: "Đừng sợi Tôi sẽ nhẹ nhàng."
Lời này hoàn toàn khiến cô còn căng thẳng hơn nữa, dù đã có chăn mền che lại nhưng cô vẫn không dám mở mắt: "Tắt đèn."
Quý Thần Nham đang dựa vào người cô, anh vươn tay tắt đi ngọn đèn sáng suy nhất trong này, bóng tối ập đến, lúc này có vẻ như Khương Tuệ Ninh dần dần trở nên đỡ sợ hơn.
Chờ đến nửa ngày cũng không có bất kỳ động tĩnh gì thì Khương Tuệ Ninh xốc chăn mền lên làm lộ ra cái đầu nho nhỏ.
Mà Quý Thần Nham giống như người đi săn thành công, thấy cô mở mắt nhìn ngó xung quanh thì cong môi mỉm cười.
Khương Tuệ Ninh vừa mở mắt đã biết mình lại rơi vào bẫy của lão già này, dù không có ánh sáng của đèn nhưng có ánh trăng, một nửa bóng tối vốn đã bị ánh trăng này xua đi, chỉ còn lại một thứ ánh sáng rất êm dịu.
Người đàn ông vẫn nghiêng người dựa vào phía trên của cô, anh có thể nhìn thấy rất rõ ràng từng động tác của cô.
Khi thấy cô đã nhìn thấy mình, người đàn ông bỗng cúi đầu ngậm lấy đôi môi cô, sau đó là chóp mũi, vành tai...
Hơi thở, hương vị thuộc riêng về anh bỗng ngập tràn trong khứu giác và cảm giác của cô.
Trái tìm của Khương Tuệ Ninh nhảy lên không ngừng, cơ thể ngây thơ cũng không nhịn được mà run rẩy, tiếng rên rỉ tinh tế, mềm mại không ngừng thoát ra từ cổ họng.
Hô hấp của cô dường như cũng bị người đàn ông này kéo lại, chập chùng lên xuống, anh nói gì đó mà cô không hiểu được.
Không khí mập mờ bao trùm lấy hai người, trong miệng Quý Thần Nham vẫn là tiếng nói tram thấp: "Tuệ Tuệ..."
Khương Tuệ Ninh không chịu được câu nói tiếp theo của anh, cô vội vươn tay che miệng anh lại, kết quả người đàn ông lại thuận thế cố định tay cô ở hai bên gối đầu mềm mại. Ngón tay anh thon dài, chậm chạp đan xen vào giữa các ngón tay của cô, nhẹ nhàng giữ chặt tay cô ở đó.
"Dám làm không dám nói? Hả?"
Quý Thần Nham trong lòng cô vẫn là dáng vẻ nghiêm túc, cấm dục kia.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ