Chương 158: Cay Hu Ruộng
Chương 158: Cay Hu RuộngChương 158: Cay Hu Ruộng
Ánh mắt của anh rơi vào trên mặt cô, gương mặt nhỏ nhắn, mộc mạc vẫn còn mồ hôi chưa kịp khô. Vì vừa vận động xong nên da thịt trắng muốt trên người cô hiện lên từng tia đỏ ng giống như một bông hoa mới nở rộ.
Đến chóp mũi cũng đỏ ửng lên, trông rất đáng yêu.
Anh hôn lên chóp mũi cô.
"Mệt không?"
Khương Tuệ Ninh không còn sức lực trừng mắt nhìn anh nữa. Anh nói tiếng người sao?
Quý Thần Nham không biết đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng trước đây anh không cảm thấy chuyện này có gì tốt đẹp, nhưng giờ phút này lại cực kỳ tham lam, nhớ nhung, rõ ràng anh đã bước qua cái tuổi dễ xúc động nhưng vì sao vẫn tham lam vui vẻ như thế.
Cảm giác ôm Khương Tuệ Ninh thật sự rất tốt, nhìn cô dựa dẫm vào mình khiến anh sa đọa, anh giống như một đứa trẻ tham lam bánh kẹo, chỉ cần được ăn một lần sẽ không thể từ bỏ được.
Anh không phải một người bị dục vọng khống chế, thậm chí anh còn khinh thường, nhưng lúc này lại không giống ngày xưa. Anh nhìn người trước mặt mình, giữa lông mày đều là vẻ xuân sắc, nghe thấy cô khóc gọi tên mình, cảm nhận được sự gần gũi không ke hở giữa hai người, khi cô vô thức ôm chặt lấy anh, anh sẵn sàng theo đó mà chìm đắm vào.
Sau khi Khương Tuệ Ninh được hít thở chút không khí mới mẻ thì dần dần tỉnh táo lại, nhưng hai mắt cô vẫn còn mờ mịt, đầu óc vẫn còn choáng váng.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại, cô lập tức cảm nhận được sự biến hóa của người đàn ông, bây giờ có khóc cũng không khóc được nữa rồi. Cô thấp giọng cầu xin tha thứ: "Quý Thần Nham, ngày mai chúng ta còn phải ra ngoài."
"Sau đó mới đi."
Một câu này hoàn toàn chặn kín đường lui của Khương Tuệ Ninh.
Khương Tuệ Ninh không biết mình đã khóc bao lâu, cũng không biết đã kết thúc khi nào, cô chỉ nhớ Quý Thần Nham ôm cô đi tắm, hình như mãi cho đến khi nhìn thấy những tia nắng ban mai cô mới được đi ngủ.
Đến khi tỉnh lại cô đã có thể cảm nhận được ánh nắng rất gắt.
Ánh sáng khiến cô chưa kịp thích ứng, Khương Tuệ Ninh đưa tay cản lại trước mắt mình.
Bỗng nhiên có một bàn tay che kín ánh sáng trước mắt cô, cô cố gắng mở mắt thì nhìn thấy nhưng đàn ông nào đó với tinh thần rất sảng khoái.
Anh đã ăn mặc chỉnh tề từ trước, lại quay trở lại với dáng vẻ nghiêm túc, cấm dục như trước.
Một tay anh chống lên giường, mặt mày sáng sủa, xoay người mỉm cười chào buổi sáng với cô.
"Chào buổi sáng, Tuệ Tuệ."
Khương Tuệ Ninh nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì lập tức nhớ đến tối hôm qua mình đã cầu xin anh biết bao nhiêu lần nhưng anh vẫn không chịu buông tha cô.
Hôm nay anh vẫn còn mặt mũi chào buổi sáng với cô?
Khương Tuệ Ninh tức giận quay đầu đi không muốn để ý đến anh, nhưng vừa mới quay người thì cả người giống như bị cột một quả tạ khiến cô không thể nào động đậy nỗi, cô muốn há miệng nói gì đó nhưng cổ họng cũng đau đớn, nói không ra lời.
Khương Tuệ Ninh tức giận đưa tay đánh người đàn ông trước mặt mình, bây giờ cô có đánh cả hai tay đoán chừng cũng không có bao nhiêu sức lực.
Quý Thần Nham mặc kệ cô tức giận phát tiết một trận, sau đó anh mới vươn tay đến sờ vào mặt cô, tiếp theo lại nghiêng người đến hôn cô.
Nụ hôn của anh rất nhẹ, hoàn toàn không giống tối qua.
Khương Tuệ Ninh tức giận vô cùng.
Cái tên xấu xa này, vừa đánh vừa cho kẹo sao?
"Có thể đứng dậy không?" Quý Thần Nham nhìn thoáng qua đồng hồ: "Nếu không thể thì tôi bảo thư ký trần xuất phát muộn hơn một giờ. "
"Có thể.
Tính háo thắng của Khương Tuệ Ninh lại nổi lên. Dựa vào đâu người phải mệt mỏi chính là anh, vì sao hôm nay mình còn là dáng vẻ yếu ớt?
Cho đến bây giờ chỉ nghe qua trâu cày mệt chết mà chưa có chuyện cày hư ruộng.
Hôm nay cô nhất định phải đứng lên.
Quý Thần Nham nhìn thấy cô không chịu thua, anh cũng đoán được trong đầu cô đang suy nghĩ đến cái gì rồi.
Nhưng anh biết cô vô cùng mệt nên không muốn trêu chọc cô nữa, anh trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cả người cô lên.