[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 159 - Chương 159: Không Muốn Sống Nữa

Chương 159: Không Muốn Sống Nữa Chương 159: Không Muốn Sống NữaChương 159: Không Muốn Sống Nữa

Sau đó lại đứng lên xoay người đến tủ tìm quần áo giúp cô.

Khi Khương Tuệ Ninh nhìn thấy món nội y viền tơ màu đen phóng đến trước mặt mình, cô cũng không màng đến hai chân đang đau nhức ê ẩm, không còn sức lực, vội vàng nhảy xuống giường: "Em tự mình làm."

Kết quả hai chân vừa chạm đất thì cả người đã mềm nhũn.

Quý Thần Nham vươn tay đón được người, lại đặt cô trên mép giường: "Đau không?”

Khương Tuệ Ninh tức giận, lại đẩy anh ra, mặt đỏ bừng lên, lông mi cũng run lên, cô cắn môi nói: "Em có đau hay không, anh còn không biết sao?"

Lúc này Quý Thần Nham ngược lại rất đau lòng, anh thấp giọng nói: "Chờ một chút nữa lên xe tôi sẽ xoa cho em."

Khương Tuệ Ninh trừng mắt, cô không thể tưởng tượng nổi nhìn người đàn ông mới nói những lời hạ lưu kia: "Anh nói bậy bạ cái gì đó? Trên xe còn có tài xế và thư ký Trần."

"Hửm?" Quý Thần Nham cũng không hiểu ý cô.

Nhưng chỉ mất mấy giây sau anh lập tức hiểu được có người hiểu lầm. Anh cúi đầu, dựa trán mình vào trán cô, thở dài một tiếng, nói: "Tuệ Tuệ à, tôi nói chính là xoa eo." Khương Tuệ Ninh cảm thấy cô mình giống như bị nghẹn. Cô đẩy Quý Thần Nham ra, trực tiếp vùi đầu vào gối phía sau.

Thần thánh ơi, người khác đều xuống trần gian lịch tình kiếp, còn cô lại xuống trần gian lịch tử kiếp sao?

Quý Thần Nham sợ người bị ngạt thở nên đưa tay ôm lấy cô, cô gái giãy giụa không cho anh đụng vào mình, giọng nói rất buồn từ trong chăn truyền ra: "Em không muốn sống nữa..."

Còn chưa nói hết câu thì cô đột nhiên ngồi bật dậy, hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt: "Anh đưa ga giường cho dì Lưu giặt rồi sao?"

Má ơi, cô không chỉ mất mặt trước Quý Thần Nham mà còn không ngóc đầu lên nhìn dì Lưu được nữa.

Quý Thần Nham khựng, lập tức nói: "Đừng lo, ga giường là tôi đã thức dậy sớm giặt.

Cuối cùng Khương Tuệ Ninh cũng cảm thấy đỡ hơn chút ít, nhưng không nhịn được bao lâu lại liếc nhìn người đàn ông này. Khương Tuệ Ninh cảm thấy ở phương diện này cô không thể nào không nhận thua, anh còn có sức thức dậy sớm, giặt ga giường, quả thực không phải người.

Vì hôm nay phải đi ra ngoài nên đến trưa lúc Khương Tuệ Ninh xuống lầu thì cơm nước đã bày trên bàn.

Dì Lưu thấy Khương Tuệ Ninh xuống lầu thì ân cần hỏi thăm: "Đồng chí Tiểu Khương, sức khỏe cô đỡ hơn chút nào chưa? Làm sao lại để bị cảm như thế?"

Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua người đàn ông trước mặt mình vẫn mặt không đỏ, tim không run. Chắc chắn là bởi vì mình dậy không nổi nên anh nói dối với dì Lưu rằng cô sinh bệnh.

Cô vừa muốn giải thích một câu nhưng đã nghe Quý Thần Nham nói: "Không sao cả, chỉ có cổ họng hơi khàn, nói chuyện ít lại là được."

Dì Lưu nghe nói thì yên tâm hơn: "Vậy thì tốt rồi, bằng không trời đông gió rét thế này mà đi ra ngoài chính là chịu tội.

Khương Tuệ Ninh tức giận đến mức đưa tay ra phía sau, lặng lẽ nhéo anh. Lão già này sao lại không biết xấu hổ như thế?

Sức mạnh kia của cô cũng chỉ giống như gãi ngứa cho anh, Quý Thần Nham còn không nhíu mày, nhưng anh vẫn nắm lấy tay cô lại, vuốt vào lòng bàn tay cô, nói: "Ăn cơm trước đi. Em đói bụng rồi."

Khương Tuệ Ninh trừng mắt liếc anh, đột nhiên cô muốn chơi xấu, dùng ngón tay cào vào lòng bàn tay anh.

Cào xong thì muốn rút tay về nhưng kết quả lại bị người đàn ông kia nhìn cô, trực tiếp đặt bàn tay cô lên miệng mình, hôn xuống.

"Còn chơi không?" Khuong Tue Ninh bi hanh dong trang tron nay của anh dọa sợ ngây người. Cũng may di Lưu đang đi bưng cơm nên cô vội vàng nhỏ giọng nói: "Không đùa, không đùa, anh mau buông em ra."

"Tôi là ai?" Người đàn ông được voi đòi tiền.

Biết Khương Tuệ Ninh là người mê ăn mê chơi thì việc nắm bắt được cô cũng trở nên đơn giản hơn.

"Quý Thần Nham." Khương Tuệ Ninh nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin, tuy trong nhà chỉ có mỗi dì Lưu nhưng cô vẫn e ngại như trước.

Quý Thần Nham không buông cô ra, anh lại cúi đầu hôn cô: "Tối hôm qua em không gọi như vậy."

"Ông xã, ông xã."
Bình Luận (0)
Comment