Chương 160: Không Thể Tin Được
Chương 160: Không Thể Tin ĐượcChương 160: Không Thể Tin Được
Khương Tuệ Ninh nhớ đến hôm qua bị người này ép buộc lại kêu lên, rõ ràng cũng không phải tên gọi của thời đại này nhưng không biết vì sao người đàn ông này lại muốn nghe như thế.
Cuối cùng Quý Thần Nham cũng hài lòng, nhưng anh vẫn chưa buông ta cô ra, vẫn phải hôn xuống một cái mới nói: "Em ngoan như thế, tôi thưởng cho em."
"Anh..." Đồ lưu manh thối tha.
Kết quả dì Lưu vừa đi ra, hỏi: "Đồng chí Tiểu Khương làm sao vậy?"
Khương Tuệ Ninh cắn môi không nói lời nào, Quý Thần Nham vẫn giải thích thay cô: "Không cẩn thận đụng phải tay."
Dì Lưu lại nhắc nhở: "Đồng chí Tiểu Khương, phải cẩn thận hơn mới được."
Lần này Khương Tuệ Ninh rất ngoan ngoãn "ừm" một tiếng, rồi cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Dáng vẻ e sợ của cô bị Quý Thần Nham nhìn thấy, anh lại cười ra tiếng.
Lúc ăn cơm, cô cố ý không ngồi gần Quý Thần Nham, anh ngược lại cũng không nói gì, chỉ giúp cô gắp thức ăn.
Mời vừa ăn cơm xong, thư ký Trần cũng đến nơi. Đến cùng lúc với hắn còn có Trương Hà, bình thường hắn sẽ ở lại trong bộ, xử lý công tác, đồng thời còn trợ giúp việc trong nhà cho lãnh đạo. Quý Thần Nham dặn dò hắn một số việc trong nhà.
Khương Tuệ Ninh đứng một bên nghe dì Lưu liệt kê những thứ cần mang về nhà.
Lúc Quý Thần Nham dặn dò công việc, giọng điệu rõ ràng, lạnh lùng, tư duy rõ ràng, từng câu đều nói rõ trọng điểm.
Cả người vô cùng nghiêm túc, hơi thở trên người khiến hai thư ký chỉ có thể gật đầu lắng nghe.
Khương Tuệ Ninh nhìn thấy lại không kìm được mắng chửi trong lòng. Giả vờ nghiêm chỉnh.
Kết quả vừa mới lén lút chửi mắng xong thì ánh mắt của người đàn ông kia đã rơi trên người cô, ánh mắt kia giống như đang nói anh đã nghe rõ lời cô chửi mắng trong lòng, dọa cô phải nhanh chóng cúi đầu, giả vờ sắp xếp lại mấy món đồ dì Lưu đã chuẩn bị.
Quý Thần Nham nhìn thấy cô giống như chim sợ cành cong, lông mày nhíu lại, nhưng lập tức nhớ đến biểu lộ trên mặt cô vừa rồi thì không nhịn được cũng cong môi cười.
Sự dịu dàng này của anh khiến cả hai thư ký đều giật mình.
Trương Hà và Trần Huy liếc nhìn nhau, mỗi người lại quay đầu sang chỗ khác.
Lúc Trần Huy quay đầu đi đã lập tức nhìn thấy Khương Tuệ Ninh, hắn nhớ lại vừa rồi lãnh đạo nhìn hướng nào rồi mỉm cười thì cả người lập tức đều nổi da gà.
Thật ra nhìn kỹ thì đồng chí Khương cũng chỉ xinh đẹp một chút, đôi mắt to một chút, da thịt trắng trẻo một chút, tuổi còn nhỏ một chút, làm thế nào lại khiến lãnh đạo u mê như thế?
"Thư ký Trần."
Hắn còn chưa kịp nghĩ xong đã nghe thấy tiếng gọi của lãnh đạo, Trần Huy vui vẻ quay đầu, nghiêm túc trở lại: "Lãnh đạo."
"Ra ngoài lau xe đi!”
Giọng nói của Quý Thần Nham rất thản nhiên, nghe qua không có quá nhiều cảm xúc, rõ ràng là đang thương lượng nhưng giọng điệu lại không cho phép người khác phản bác.
Trần Huy không thể tin nhìn lãnh đạo mình kính trọng, hắn không thể tin được trong hoàn cảnh ấm áp thế này lại nói ra được lời lạnh lùng như băng thế kia.
Nhưng hắn có thể từ chối sao? Đương nhiên là không. Từ khi bắt đầu bước vào quân đội, bài học trước tiên nhất chính là phải chấp hành mệnh lệnh: "Vâng,"
Trần Huy đã làm thư ký mười năm, lần đầu tiên hắn bị bắt đi lau xe, làm sao cũng thấy rất uất ức.
Dì Lưu nghe đồng chí Quý muốn cho người đi lau xe thì nhanh chóng chạy xuống nhà bếp lấy cho thư lý Trần một chậu nước nóng, nói: "Trời lạnh lắm, dùng nước nóng sẽ tốt hơn."
Trần Huy cảm thấy trái tim bị tổn thương của mình lại được nước nóng của dì Lưu vuốt lên, hắn giương mắt vừa khéo nhìn phải Khương Tuệ Ninh, sau đó lập tức nhìn thấy ánh mắt của lãnh đạo rơi trên người mình.
Trong thoáng chốc hắn đã hiểu vì sao lại bị bắt đi lau xe rồi. Thế là hắn lặng lẽ thở dài, bưng chậu đi ra.
Trương Hà vẫn không hiểu vì sao thư ký Trần lại bị phạt, nhưng hắn ta luôn chấp hành theo lời của lãnh đạo, lãnh đạo nói gì hắn nghe nấy nên không hề có chút nghỉ ngờ nào.