Chương 161: Ai Lớn Tuổi Hả?
Chương 161: Ai Lớn Tuổi Hả?Chương 161: Ai Lớn Tuổi Hả?
Quý Thần Nham đã dặn dò mọi việc trong nhà xong thì lập tức dẫn theo Khương Tuệ Ninh đi ra.
Thư ký Trương xách hết tất cả đồ đạc dì Lưu đã chuẩn bị lên xe.
Khương Tuệ Ninh đi ra ngoài nhìn thấy thư lý Trần đang làm tròn bổn phận lau xe của mình, thật ra cô cũng không hiểu sắp xếp thế này của Quý Thần Nham. Vì sao trước khi lên đường lại phải lau xe, lúc đi ra đường còn không phải bị dơ bẩn lại sao?
Nhưng cô cảm thấy lãnh đạo chắc chắn có sự sắp xếp của chính mình.
Chỉ là khổ cho thư ký Trần. Xem ra cuộc sống của một thư ký cũng không được dễ dàng gì.
"Thư ký Trần vất vả quá."
Khương Tuệ Ninh đi qua nhìn thấy hai tay của thư ký Trần đều đỏ lên vì bị đông lạnh, lại nhớ đến khoản thời gian mình làm một nhân viên nho nhỏ phải ngoan ngoãn làm việc hầu hết thời gian thì đột nhiên cảm thấy đồng tình với thư ký Trần.
"Không vất vả, không vất vả."
Trần Huy nhận lệnh, lại lau lên cửa sổ xe một lần nữa.
Nghe thấy lời này hơi quen thuộc, trong thoáng chốc Khương Tuệ Ninh cảm giác tìm được tổ chức, cô muốn trao đổi chút ám hiệu với thư ký Trần, kết quả còn chưa kịp lên tiếng thì thư ký Trần đã bưng chậu nước, xoay người chạy mất, chỉ để lại một làn gió lạnh.
"Sao không lên xe? Không lạnh sao?" Quý Thần Nham nhìn thấy Khương Tuệ Ninh vẫn còn đứng cạnh xe thì mở cửa xe giúp cô.
"Không thể lên được."
Không phải Khương Tuệ Ninh già mồm. Trước đây cô còn có thể tự mình leo lên xe, nhưng hôm nay vừa mới nhấc chân lên thì rất đau, chân cô không ngừng đau đớn.
Quý Thần Nham ngầm hiểu, anh ôm cô lên xe.
Thừa dịp tài xế còn chưa lên xe , Quý Thần Nham đã kê sát vào tai cô nói nhỏ: "Anh đã cho người đưa thuốc đến, đến tối đến được trụ sở đầu tiên, anh sẽ bôi thuốc cho em."
Khương Tuệ Ninh giật mình, gương mặt trắng muốt lập tức đỏ bừng lên, chính cô cũng cảm thấy xung quanh mình có một đám lửa.
Nhưng hết lần này đến lần khác Quý Thần Nham đều nghiêm chỉnh, tựa như đây là một vấn đề rất nghiêm túc.
"Anh không được nói bậy."
"Làm sao lại nói bậy? Không phải đau sao?"
Đệt! Khương Tuệ Ninh không muốn để ý đến anh. Trần Huy vừa buông cái chậu xuống, đi ra đã nhìn thấy cảnh lãnh đạo của mình ôm Khương Tuệ Ninh lên xe. Hắn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn chỉ cảm thấy lần này mình đi theo lãnh đạo đến trụ sở là một sự lựa chọn cực kỳ không được tốt.
Thế là hắn lôi kéo Trương Hà sáng một bên nói: "Hay là lần này cứ để tôi ở lại trong bộ vậy. Cậu xem, trời đông gió rét thế này, cậu đi theo lãnh đạo đến phương nam ấm áp đi! Nghe nói các cô gái Ở Nam thành rất xinh đẹp. Cậu cũng đừng nói nhiều năm nay anh đây không giúp đỡ cậu, nhân cơ hội tốt này để cậu được thay đổi."
Trương Hà không nói chuyện, chỉ liếc nhìn Trương Hà một cái, nói rất rõ ràng: "Anh Trần, tôi còn trẻ, chuyện tìm vợ gì đó vẫn không cần nóng vội."
Trần Huy: ...
Cậu nói ai lớn tuổi hả?
Sau khi lên xe, ban đầu Khương Tuệ Ninh còn ngồi rất ngay ngắn, nhưng đi được một đoạn cô đã không chịu nổi nữa phải nghiêng người dựa vào Quý Thần Nham.
Quý Thần Nham lại giúp cô xoa bóp em.
Trần Huy thật sự không đành lòng phá vỡ cảnh tượng này nhưng không còn cách nào khác, hắn vẫn phải làm việc.
Thế là đành phải căng da dầu lên báo cáo chuyện công tác, cũng may lãnh đạo không phải người thấy sắc là mờ mắt, anh vẫn làm việc rất nghiêm túc.
Khi nói đến Bắc Kinh, thư ký Trần nghĩ đến việc họ phải đến trụ sở: "Lãnh đạo, bộ trưởng Diêu và vợ của anh ta vừa khéo cũng ở trụ sở Phượng Tuyền, anh ta có nói khi chúng ta đến thì muốn gặp anh một lần."
"Bộ trưởng Diêu làm sao lại đến Phương Tuyền rồi?"
"Dường như bởi vì chuyện của con nhà anh ta. Nói đến thì ngày đó thư ký của bộ trưởng Diêu gọi điện thoại đến bộ đã nhắc đến.." Trần Huy vừa muốn nói, ánh mắt của hắn lại nhìn đến lãnh đạo mình, hắn cũng không biết có nên nói chuyện này không.
"Nhắc đến cái gì?"