Chương 162: Vào Núi
Chương 162: Vào NúiChương 162: Vào Núi
"Chuyện anh cả của lãnh đạo." Trần Huy thấy ánh mắt của lãnh đạo cũng không có ý muốn ngăn hắn ta nói nên hắn cũng yên tâm.
Khương Tuệ Ninh rất buồn ngủ, cô phát hiện nghe Quý Thần Nham nói chuyện rất dễ dàng buồn ngủ, giọng nói của anh giống như khiến người ta yên tâm, thả lỏng hơn.
Chỉ là trong lúc mơ màng cô lại nghe thấy thư lý Trần nhắc đến chuyện anh cả của Quý Thần Nham.
Cô đã đọc hết quyển sách đó rồi, Quý Thần Nham không phải con một sao? Sao lại lòi ra một người anh cả?
Cơn buồn ngủ lập tức chạy mất, cô mở mắt ra nhưng vẫn không nhúc nhích, yên lặng lắng nghe hai người họ nói tiếp.
Quý Thần Nham chú ý, biết được người trong lồng ngực mình đã tỉnh, anh cúi đầu nhìn cô nhưng bàn tay xoa trên eo cô vẫn không dừng lại: "Thế nào?"
Lời này là hỏi thư lý Trần.
"Bộ trưởng Diêu nói anh cả của anh có thể vẫn còn sống."
Lời nói của thư ký Trần khiến động tác trên tay của Quý Thần Nham hoàn toàn dừng lại.
Khương Tuệ Ninh để ý thấy nhiệt độ trên người người đàn ông giống như đã thấp xuống hai độ, khiến cô không dám động đậy.
Trong đầu cô cũng không ngừng suy nghĩ. Cô hoàn toàn không biết chuyện Quý Thần Nham có anh cả, mà anh cả còn sống, cô cũng không biết.
Lễ nào cô đọc sách giả?
Đột nhiên cô nghĩ đến một chuyện. Chắc Quý Tử Thư không phải con trai của anh cả đó chứ?
Nhưng nết là con trai của anh cả, vì sao phải nói là con trai của anh, còn thông báo ra bên ngoài rằng anh kết hôn với Phùng Giai.
Tầng tầng lớp lớp nội dung cốt truyện này khiến Khương Tuệ Ninh cảm thấy hứng thú hơn. Cô ngồi dậy, kết quả còn chưa kịp động đã bị Quý Thần Nham an xuống.
Khương Tuệ Ninh cũng không biết anh làm như vậy là có ý gì, bị anh đè tay như vậy cô cũng không thể động đậy được, chỉ có thể nửa nằm ở trên người anh như cũ.
Quý Thần Nham nhăn mày rất chặt, giống như đây là một việc làm người ta phải rất khắc chế cảm xúc của mình.
Im lặng quá lâu làm trong xe chỉ có thể nghe được tiếng động cơ xe ô tô, ngay cả tiếng gió bắc gào thét ở bên ngoài cửa sổ cũng đều bị ngăn cách ở bên ngoài xe.
Anh không nói gì, nhưng bàn tay xoa eo cho Khương Tuệ Ninh vẫn không dừng lại. Bởi vì anh trực tiếp với tay vào bên trong lớp áo bông dày nặng áo, nhẹ nhàng mềm mại mang theo độ ấm, xóa tan cơn mệt nhọc đồng thời lại mang theo trấn an.
Cô nằm nghiêng ở trên người anh, hơi ngước mắt là có thể nhìn thấy dáng vẻ của anh, môi nhấp thành một đường thẳng.
Thật ra dù nhìn trong lúc nào, Quý Thần Nham cũng đều là loại người vô cùng bắt mắt và tuấn tú.
Hơn nữa hình như anh không phải là một người dễ dàng tức giận, cảm xúc luôn được khống chế rất thành thạo.
"Chờ gặp bộ trưởng Diêu lại nói."
Cuối cùng Trần Huy cũng chờ được câu trả lời của lãnh đạo, tất nhiên cũng thuận theo nhắc đến chuyện tiếp theo.
Khương Tuệ Ninh không hóng chuyện nhưng vẫn nghe, thế mà lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Chờ đến lúc tỉnh lại thì phát hiện xe đang chạy vào một khu núi.
"Dậy rồi?"
Quý Thần Nham thấy cô ngồi dậy, giúp cô gom áo khoác quân đội dày nặng trên người lại.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Khương Tuệ Ninh vịn cửa sổ nhìn ra bên ngoài một chút, là con đường quanh co khúc khuỷu của vùng núi con đường, hai bên con đường đều là rừng cây tươi tốt, bởi vì là mùa đông nên có tất nhiều nhánh cây không có lá cây, phủ lên một lớp tuyết thật dày.
Liếc mắt nhìn một cái vẫn không nhìn thấy điểm cuối, cuối đường cũng đều là tuyết trắng và núi rừng.
Nếu không phải Khương Tuệ Ninh đang ngồi trên xe quân đội của chồng mình thì cô đã nghi ngờ là mình bị lừa bán rồi.
"Đang sợ hãi à?”
Quý Thần Nham nhìn người vừa mới tỉnh ngủ vẫn luôn ngơ ngác nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đôi mày đẹp nhíu chặt lại, ánh mắt tràn đầy mê mang.
Khương Tuệ Ninh gật đầu, từ trong thành phố phồn hoa ra tới, vừa mở mắt ra đã ở nơi núi rừng không có một bóng người như vậy mà không sợ hãi mới là lạ.
Lúc này Trần Huy thế nhưng mở miệng nói chuyện: "Đồng chí Khương, chúng ta đang đến nơi dừng chân, nơi dừng chân đó là ở trong núi."