Chương 172: Nông Cạn
Chương 172: Nông CạnChương 172: Nông Cạn
Dưới ánh đèn ở trong nhà, làn da trần trụi của cô phảng phất tỏa ra ánh sáng trắng và sáng chói như ngọc, da thịt mềm mại như kem, ngón chân nhỏ xinh hơi cuộn lại, như là một món ăn xinh đẹp.
Cuốn cổ anh có chút ngứa, anh khe ho một tiếng rồi đi đến ngồi xuống bên mép giường, giả vờ bình tĩnh nói: "Nằm xuống trước, anh bôi thuốc cho em"
Khương Tuệ Ninh nghĩ đến chuyện anh nói bôi thuốc lúc trước khi ra cửa, lỗ tai nóng bừng lên, lập tức rụt trở về, đỏ mặt lắc đầu lia lịa: "Không cần, không cần, em không đau."
"Không đau?" Quý Thần Nham nhìn dáng vẻ kia của cô, khẽ cười một tiếng, giọng nói dịu dàng ấm áp như mang theo cổ: "Để anh kiểm tra xem." Dứt lời, tay của anh đã dọc theo bắp đùi thon mềm của cô chạy lên phía trên, sau đó dừng lại ở nơi nào đó, như là đang chờ cô đáp lại.
Khương Tuệ Ninh cảm nhận nơi anh vuốt ve có chút tê dại, khẽ cắn môi đỏ mặt che váy ngủ lại, không cho anh chuyển động.
"Không bôi thuốc thì phải cho anh kiểm tra, nếu không vẫn luôn đau thì phải làm sao bây giờ? Không phải ngày mai em còn muốn đi trồng rau sao? Đau thì đi như thế nào?"
Quý Thần Nham còn đang nhỏ giọng dụ dỗ cô, như thể anh đang nghiêm túc khuyên nhủ cô. Khương Tuệ Ninh cảm thấy chắc chắn anh đã hạ cổ cô, nếu không thì sao anh vừa khuyên bảo như vậy là cô thật sự nằm xuống.
Ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt của người đàn ông ngược sáng, ánh mắt đen tối nhìn không thấu, ánh mắt chậm rãi dừng lại cùng một chỗ với ngón tay.
Độ ấm xet qua lòng bàn tay, Khương Tuệ Ninh vừa thẹn vừa hồi hộp, cắn chặt môi nhưng lại vì cảm giác ấm áp nên không cẩn thận phát ra âm thanh từ khóe miệng.
Bởi vì nhiệt độ trên giường khiến da thịt trắng như sứ của cô ửng hồng nhàn nhạt.
Quý Thần Nham cắn răng, không nhìn dáng vẻ của cô, cuối cùng cũng thu tay lại trước khi sụp đổ một giây.
Chờ khi anh rửa tay xong đi ra thì Khương Tuệ Ninh đã dùng chăn bọc hết cả người mình, giữa tấm chăn có một khối nhô lên, nhìn không thấy đầu, nhưng lại lộ ra hai chân, trông càng trắng hơn trên nền drap trải giường màu xanh quân đội.
Anh chỉnh trang cho mình xong, khôi phục dáng vẻ sạch sẽ.
Anh đi tới vươn tay nhéo chân cô, không lạnh chút nào, nhưng vẫn kéo chăn phủ kín lên cho cô.
Hình như Khương Tuệ Ninh cũng tỉnh táo lại sau cơn xấu hổ, ló đầu ra, cuối cùng cũng hít được không khí mới mẻ, nhịn không được hít sâu hai hơi.
Người đàn ông giương mắt thì nhìn thấy bộ ngực phập phồng của cô, không biết đã cởi áo lót từ khi nào, váy ngủ mỏng manh không che được dáng người xinh đẹp của cô, nhưng ánh mắt anh chỉ dừng lại một giây rồi chuyển sang gương mặt cô.
Trùm chăn một lúc lâu nên mặt cô nghẹn đỏ bừng, trên trán ứa ra một lớp mồ hôi mịn mỏng, vài sợi tóc còn dán vào trán.
Quý Thần Nham vươn tay sửa tóc dán trên trán cô lại.
"Uống nước không?"
Thấy cô vô ý thức liếm môi hơn hai lần, Quý Thần Nham cảm thấy có lễ nhiệt độ trên giường hơi cao thì phải.
Khương Tuệ Ninh gật đầu, sau đó nhìn thấy Quý Thần Nham đứng dậy đi rót nước cho mình.
Nước sôi đã nguội bớt thành nước ấm, không bị lạnh nhưng cũng không nóng, uống vào vừa miệng.
Cô nhận lấy rồi uống hết nửa ly, một nửa còn lại thì tất nhiên cũng bị Quý Thần Nham uống hết.
Lúc anh ngửa đầu uống nước thì yết hầu hiện lên rất rõ, nhích lên nhích xuống, Khương Tuệ Ninh nhìn ngây người, anh cũng đẹp ghê chứ.
Đến yết hầu cũng đẹp hơn người ta nữa.
Quý Thần Nham để ly nước xuống thì nhìn thấy người nửa quỳ trên giường đang nhìn chằm chằm vào mình, đã quyết định đêm nay sẽ không động vào cô nhưng ánh mắt này của cô, khiến lòng ai cũng phải rối bời, anh đưa tay xoa huyệt thái dương, không biết nên làm sao để nhắc nhở cô rằng đừng nhìn anh như thế, anh là đàn ông.
"Nhìn chằm chằm vào tôi mãi làm gì?"
Khương Tuệ Ninh sực tỉnh, làm ra vẻ không đứng đắn,"Bởi vì anh đẹp trai chứ sao."
Quý Thần Nham nhìn chăm chú vào người trước mắt, im lặng một lúc rồi mới nói: "Nông cạn."
Hả?