[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 174 - Chương 174: Càng Già Càng Deo Dai

Chương 174: Càng Già Càng Deo Dai Chương 174: Càng Già Càng Deo DaiChương 174: Càng Già Càng Deo Dai

Khương Tuệ Ninh có loại cảm giác như mình vẫn là vương giả, đang tính mở miệng khuyên bảo an ủi người đàn ông trung niên cơ thể không đủ ưu tú này một phen.

Kết quả lại cảm thấy cả người mình nhẹ bang, người đàn ông ôm cô lên, không phải kiểu ôm công chúa mà là kiểu ôm như chuột túi, một tay nâng mông cô, một tay đỡ eo cô.

Cách ôm này mang lại cảm giác vô cùng bất an, khiến Khương Tuệ Ninh sợ tới mức nhanh chóng đưa tay ôm cổ anh, hai đùi bám chặt vào eo anh.

Quý Thần Nham ôm cô, đặt mạnh cô lên tường, anh dùng một bàn tay che mặt tường phía sau để cô không phải tiếp xúc trực tiếp với mặt tường, một tay khác thì buông cô ra, đưa lên bóp cằm cô để cô nhìn thẳng vào anh, đôi mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô: "Vừa rồi gọi tôi là gì?"

Chú Quý? Lớn tuổi?

Nói thật trong những từ này thì không có từ nào là Quý Thần Nham thích nghe.

Hôm nay anh đã nghe thấy quá nhiều lần, với người khác thì anh có rất nhiều cách để trừng phạt, nhưng với Khương Tuệ Ninh thì anh chỉ có một cách thôi.

Anh không ôm khiến Khương Tuệ Ninh cảm thấy không an toàn, hai tay không dám thả lỏng chút nào, hai chân chỉ hận không thể buộc luôn lên người anh.

"Em sai rồi... Em sai rồi Quý Thần Nham!"

Tốc độ nhân sai xin lỗi của Khương Tuệ Ninh có thể so với hỏa tiễn, không mang theo tí do dự nào.

"Sao chỗ nào?"

Quý Thần Nham mượn cơ hội tắt đèn, thuận thế đặt người lên giường, vốn dĩ không tính để cô nằm lên giường, nhưng thấy cô sợ quá nên mới làm thế.

Chỉ là không chờ cô phản ứng đã dùng một tay nằm hai cánh tay nhỏ nhắn của cô đè lên đỉnh đầu, không cho cô cơ hội dùng tay cọ vào mình.

Đôi chân mạnh mẽ có lực không cần dùng bao nhiêu sức đã giam được người dưới thân, nương theo ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, anh cúi đầu nhìn chằm chằm vào người đang luôn miệng nói xin lỗi, dường như nhất quyết muốn nghe những lời kiểm điểm sâu sắc của cô.

"Hu... Chỗ nào em... Cũng sai hết!!" Khương Tuệ Ninh vừa mở miệng là trích theo lời nói của mấy gã cặn bã.

Không phải cô muốn trích lời nói của đám đàn ông cặn bã, mà thật sự là người phía trên không cho cô có cơ hội được kiểm điểm nghiêm túc.

Bây giờ trên người cô đang mặc một cái váy ngủ, trải qua một loạt động tác vừa rồi đã cuốn hết lên e0. Điều này cũng tiện cho người nào đó, thậm chí anh không cần làm quá nhiều chuẩn bị cũng có thể bắt lấy toàn bộ suy nghĩ của cô.

Anh... Khiến cô hoàn toàn không thể nào tự hỏi được, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, âm thanh trong cổ họng như đang phát độc, mở miệng là nói không thành câu, tiếng không thành chữ.

Cả người như bị một mồi lửa thiêu đốt, từ từ lan rộng ra, toàn thân như có đốm lửa còn để lại, nóng đến nỗi khiến cả người cô bủn rủn.

Sự nhiệt tình của anh như tuyết lở đất nứt.

Nhưng là mưa to cuốn trôi đất đá, cô là người nằm giữa dòng nước lũ, bị cuốn đến đối đầu choáng mắt hoa.

"Quý Thần Nham... Em sai thật rồi! Không nên kêu anh là chú, không nên nói anh lớn tuổi..."

Khương Tuệ Ninh bị ép nóng nảy nên vào lúc này gọi thẳng luôn tên anh, cũng mặc kệ những chuyện khác, chỉ muốn anh nhanh chóng buông tha cho mình đi.

Nhưng bây giờ Quý Thần Nham là cây cung đã kéo căng, sao có thể kêu tha là tha cho được, đến dịu dàng cũng không có.

"Là anh lớn tuổi."

Quý Thần Nham gần như nói những từ này qua kế răng, mang theo cảm xúc dữ tợn.

Trong ý thức mơ hồ, Khương Tuệ Ninh nghe thấy được giọng nói cố ý de thấp của anh, trong giọng nói lạnh nhạt xen lẫn nguy hiểm vẫn là sự dịu dàng.

Hai mắt Khương Tuệ Ninh đẫm lệ, cô đã hiểu là không thể nói đàn ông lớn tuổi được, lời này như đang gián tiếp nói anh không được vậy.

Giờ phút này cô cảm thấy đầu óc hỗn loạn, nghĩ rằng cần phải nịnh nọt thêm lần cuối trước khi mất đi ý thức, cô không muốn kéo dài tới sáng giống như đêm qua đâu, eo cô sắp gãy mất rồi.

"Không không không... Anh là càng già càng dẻo dai!"

Ôi không, không ngờ lúc đầu óc không tỉnh táo, thay vì vuốt mông ngựa thì vỗ vào vó ngựa rồi.

Quý Thần Nham không muốn nghe cô nói chuyện nữa, trực tiếp cúi đầu cắn lên môi cô, ngăn cản tất cả những lời cô định nói.

Khương Tuệ Ninh hối hận quá, cô nói cái từ kia làm gì chứ.
Bình Luận (0)
Comment