Chương 175: Tự Đi Lấy Cơm
Chương 175: Tự Đi Lấy CơmChương 175: Tự Đi Lấy Cơm
Hai tiếng sau...
Quý Thần Nham nhìn người gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mờ mịt, dáng vẻ không khác gì tối hôm qua lắm.
Cúi người hôn lên trán cô, anh lại quay về làm Quý Thần Nham dịu dàng, lịch lãm.
Còn Khương Tuệ Ninh thì mệt muốn chết, dáng vẻ hơi cau mày, muốn khóc nhưng khóc không được, nước mắt lập tức chảy ra từ đôi mắt chứa đầy nước, khiến đuôi mắt cô hiện lên màu đỏ nhạt.
Quý Thần Nham quá yêu dáng vẻ này của cô, thậm chí đến tiếng kêu chú của cô cũng không thấy chói tai.
Nhưng Khương Tuệ Ninh cảm thấy đủ rồi, cô đã thầm cảnh cáo bản thân, sau này nhất quyết không thể nói từ già ra trước mặt Quý Thần Nham...
Ngày hôm sau trong lòng Khương Tuệ Ninh còn muốn trồng rau nên tám giờ đã dậy.
Kết quả sau khi tỉnh lại thì trong phòng đã không còn bóng dáng của Quý Thần Nham, nhưng mà quần áo của cô đều đã được đặt ở mép giường, xếp gọn gàng ngay ngắn, nội y ren màu đen bắt mắt được đè giữa áo lông của cô.
Trong đầu Khương Tuệ Ninh đột nhiên nghĩ đến một chuyện, theo lý thuyết thì loại nội y này của cô vốn chưa có ở thời đại này mà, vì sao mỗi lần Quý Thần Nham thấy lại không thấy kỳ lạ?
Sau đó lại nghĩ lại, có lẽ anh cũng chưa từng thấy nội y của phụ nữ, thế nên anh mới nghĩ của ai cũng là như thế.
Nghĩ như vậy Khương Tuệ Ninh không lo lắng nữa, nghênh ngang mặc vào.
Chờ cô mặc quần áo chỉnh te xong đi ra phòng khách thì cửa phòng cũng mở.
Quý Thần Nham đi vào rồi đặt hộp cơm trong tay xuống bàn nhỏ trước sô pha, vươn tay cởi áo khoác quân đội, sau đó tiện tay treo nó lên giá áo bằng gỗ bên cạnh sô pha.
Trải qua sự gột rửa của cơn tuyết, gương mặt anh sáng sủa nam tính, lúc nhìn thấy Khương Tuệ Ninh thì dưới đáy mắt lập tức dâng lên ý cười ấm áp, anh bước tơi dịu dàng kéo người vào trong lòng,'Tuệ Tuệ, chào buổi sáng, đói bụng rồi đúng không, đã mua bữa sáng về cho em rồi."
Anh lại nhã nhặn lịch sự, không còn sự điên cuồng như tối qua, Khương Tuệ Ninh không hiểu tại sao lại có người lúc mặc quần áo và cởi quần áo là hai loại trạng thái hoàn toàn khác nhau như thế, cô nghiến răng với anh.
Quý Thần Nham bị dáng vẻ tức giận của cô chọc cười, trực tiếp cúi người hôn cô, giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên: "Tuệ Tuệ, còn muốn à?"
Khương Tuệ Ninh mặt đỏ tai hồng vì lời nói xấu hổ của anh, cô biết mình không phải đối thủ của người văn nhã bại hoại như Quý Thần Nham, bây giờ đang ở trên địa bàn của anh, chờ về đến nhà cô, cô lại xử lý anh sau.
Có suy nghĩ này, Khương Tuệ Ninh cũng không so đo với anh nữa, ngồi xuống ăn cơm.
"Sao hôm nay không phải thư ký Trần tới đưa cơm?”
Khương Tuệ Ninh cắn một ngụm bánh bao mới sực nhớ chuyện Quý Thần Nham lại tự đi lấy cơm.
Trước kia thư ký Trần như xuất hiện mọi lúc mọi nơi.
Quý Thần Nham xoay người bước vào phòng ngủ bắt đầu sửa sang lại giường,"Thư ký Trần có việc."
Mà thư ký Trần bị nói là bận việc lại đang ăn sáng ở căn tin, hắn cảm thấy có lẽ gần đây mình bị thất sủng rồi, vốn dĩ chuyện lấy bữa sáng cho lãnh đạo và đồng chí Khương là việc của hắn, thế mà hắn còn chưa kịp lấy thức ăn xong thì đã thấy lãnh đạo đội tuyết tới đây.
Lãnh đạo tự mình đến lấy cơm!!
Chẳng lẽ hôm nay hắn dậy muộn à? Trần Huy nhịn không được nhìn thoáng qua đồng hồ, thời gian còn sớm hơn trước kia một chút mà.
Làm thư ký, Trần Huy đã quen với việc chăm sóc sinh hoạt của lãnh đạo về mọi mặt, đột nhiên trong một chớp mắt hắn lại có cảm giác như mình không được cần nữa, khiến hắn cảm thấy hơi sợ hãi. "Hôm nay lãnh đạo có chuyện gì sao?”