[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 177 - Chương 177: Coi Trời Bằng Vung

Chương 177: Coi Trời Bằng Vung Chương 177: Coi Trời Bằng VungChương 177: Coi Trời Bằng Vung

Trong chuyện công việc Trần Huy vẫn luôn nghiêm túc, nghe Thẩm Ngu nói như vậy, thì lập tức trầm giọng nói: "Các người còn không hiểu quy định của quân đội sao, chuyện này sao có thể giấu được?"

Thẩm Ngu cũng biết là Trần Huy sẽ tức giận, vội nói "Yên tâm, cậu đừng có nổi nóng, vốn dĩ tôi định tính là đi tìm ở quanh doanh trại trước, nếu thật sự sẽ phải ra ngoài tìm, thì chuyện này cũng không dám giấu giếm mà lập tức báo cáo, kết quả đúng là tìm được ở trong doanh trại, nhưng mà cậu có đoán được Diêu Triều Chi đang làm gì không?"

"Đang làm gì?”

"Ở nhà kính của lão Tô bên kia, không chỉ giúp lão Tô sửa lại cửa của nhà kính mà còn đóng hộ anh ấy một chiếc giá bằng gỗ ở trong phòng, sáng sớm lão Tô đến nhìn thấy thì cảm động đến mức rơi hết cả nước mắt, nước mũi ra, cậu nói xem, Diêu Triều Chi có phải là đang bị người trong nhà bức đến phát điên rồi không?" Thật ra Thẩm Ngu rất thích Diêu Triều Chi, từ sau khi nhập ngũ thì anh ta cũng đã vài lần hoàn thành được nhiệm vụ vô cùng xuất sắc.

Ngay cả khi đoàn bộ bọn họ mở cuộc họp thì cũng đều nói là những người như Diêu Triều Chi đúng là trời sinh phù hợp với doanh trại quân đội.

Trân Huy nghe xong lời Thẩm Ngu nói thì cũng không tra hỏi tiếp, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy kỳ quái, chỉ là cũng không biết kỳ quái chỗ nào.

Con người Diêu Triều Chi này, anh vẫn có những nhận biết nhất định, từ nhỏ anh ta đã như là một niềm kiêu hãnh của gia đình, anh ta cùng với lãnh đạo thuộc một đại viện, trước kia khi lãnh đạo về Bắc Kinh, thì đám trẻ con trong đại viện đều vô cùng tôn sùng lãnh đạo, coi anh như là thần tiên, duy nhất chỉ có Diêu Triều Chi này là nhìn lên bằng ánh mắt khinh thường.

Thật chí còn có hai lần trực tiếp khiêu khích lãnh đạo, người này về sau so với lãnh đạo hẳn là sẽ càng xuất sắc hơn.

Về cơ bản lãnh đạo cũng không chấp nhặt với anh ta, chỉ là đứa nhỏ nên nghe chút rồi cho qua, không nghĩ đến cuối cùng anh ta lại nhập ngũ đến Tam Bộ bên này, vốn dĩ bộ trưởng Diêu không đồng ý cho anh ta đến Đông Thành, ai ngờ anh ta liều mạng đòi bằng được đến, hơn thế lại còn không chịu ở lại ở trong thành Đông Thành, mà trực tiếp dừng ở nơi gian khổ nhất.

Nhưng sau khi đến anh ta cũng không câu ne, hai lần hắn đến đây thì đều nhìn thấy anh ta một thân đầy thương tích từ chiến trường đi về, nhưng cũng không kêu than một tiếng, mới hai mươi tuổi mà đã được thăng chức lên doanh trưởng, đúng thật là chỉ dựa vào năng lực của bản thân.

Dù sao lãnh đạo cũng sẽ không cho anh ta bất cứ một lối tắt nào, liền cho là bộ trưởng Diêu ra mặt cũng chưa từng có, Diêu Trieu Chi cũng khinh thường khi mà có người sắp xếp lối tắt cho anh ta, thậm chí lúc mới tới cũng không ai biết anh ta là con trai của bộ trưởng Diêu.

Ở điểm này, anh ta và lãnh đạo thật sự có vài phần giống nhau, nhưng mà Trần Huy vẫn cảm thấy nếu Diêu Triều Chi muốn vượt qua lãnh đạo thì chuyện này cũng khá khó có thể xảy ra được.

Sau khi ăn cơm sáng xong, Trần Huy muốn đi theo đoàn người ở bộ đi một chuyến đến doanh trại biên phòng, nên anh ta đến nhà kính nói với lãnh đạo một tiếng rồi rời đi.

Lúc rời đi còn nhân tiện nhìn thoáng qua Diêu Triều Chi, người vẫn ở nhà kính yên lặng mà làm việc.

Mới nhìn thì thấy cũng vô cùng bình thường.

Khương Tuệ Ninh ăn xong bữa sáng, chờ Quý Thần Nham đem bát đũa rửa sạch thì hai người cũng đến nhà kính, nhìn thấy cánh cửa nhà kính đã được sửa lại, cái giá cũng được đóng xong, nhịn không được lộ ra vẻ kinh ngạc,"'Anh Tô, anh thức suốt đêm để làm sao?"
Bình Luận (0)
Comment