Chương 188: Tìm Kiếm Anh Trai
Chương 188: Tìm Kiếm Anh TraiChương 188: Tìm Kiếm Anh Trai
"Anh không uống đâu." Quý Thần Nham hướng về phía Khương Tuệ Ninh vẫy tay, Khương Tuệ Ninh thấy vậy thì bước đến bên cạnh anh, cả người cô lập tức bị anh ôm lấy, cằm của anh đặt lên bả vai cô, dịu dàng nói: "Tuệ Tuệ, thật ra những chuyện này đều là chuyện của anh trai anh, anh cũng không có cảm xúc gì không đáng nhắc đến, cho nên em không cần phải cẩn thận với anh như vậy, anh chỉ có chút không hiểu được tại sao anh trai của anh đột nhiên rời đi, nhưng lại nhờ anh giúp anh ấy chăm sóc con của anh ấy là có ý gì thôi? Chuyện của Phùng Giai và Thái Văn Thân, hai người đó trước đây đúng là có ở bên nhau, bởi vì Phùng Giai muốn gả vào nhà họ Quý cho nên mới có thể chia tay với anh ta."
"Nếu như đứa bé là con của anh cả anh, anh cả lại giao nó cho anh, anh nhất định phải chăm sóc nó thật tốt."
"Mấy năm nay bọn họ cũng không thể gây ảnh hưởng gì đến anh cả, về tin đồn bên ngoài rằng anh nhằm vào Thái Văn Thân, cùng với sư đoàn thứ ba ở phương Bắc của anh ta, đây đều là điều chỉnh bình thường, mà anh ta cũng không phù hợp với vị trí này, còn Phùng Giai là do anh đuổi đi, bởi vì chúng ta đã đồng ý chỉ cần cô ta giữ lại đứa con của anh cả thì cô ta có thể cả đời đều là con dâu nhà họ Quý, nhưng sau đó cô ta lại muốn từ giả thành thật với anh." Chuyện này cũng không có gì phức tạp, chỉ nói may câu là nói rõ hết, điều phức tạp nhất chính là tại sao Quý Thần Tây lại rời đi, nhưng lại lo lắng cho đứa trẻ.
Vì vậy, Quý Thần Nham vẫn không từ bỏ chuyện tìm kiếm anh trai của mình.
Hai người họ ở lại nhà khách khoảng 2 ngày, sáng ngày thứ ba liền xếp hành lý rời đi.
Trong chuyến hành trình cũng không nghỉ ngơi ở bất cứ nhà khách nào nữa, cho nên đi rất nhanh, chỉ mất 2 ngày đi xe đã đến gần phía Nam.
Lại mất thêm một ngày nữa mới đến được Nam Thành, bởi vì sắp về đến nhà, cho nên cảm xúc của Khương Tuệ Ninh vô cùng phấn khích, trong lòng cô cũng không biết tại sao bản thân lại phấn khích như vậy, chính là muốn nhanh chóng gặp lại gia đình của mình, nhanh chóng nhìn thấy bố mẹ của mình, như thể họ đã xa nhau rất lâu rồi.
Buổi tối, xe của họ đã lái vào Lâm Thành, Khương Tuệ Ninh còn cho rằng Hai người họ sẽ ở lại trong một nhà khách giống như đêm qua, lại không ngờ được tài xế lại lái xe thẳng đến trước cổng một ngôi nhà trong thành phố.
Xe của họ còn chưa dừng hẳn, thì đã nhìn thấy mấy người từ trong nhà chạy ra, trong đó có một bé gái quảng trường 5 - 6 tuổi chạy nhanh nhất, vui vẻ nói: "Chú Quý đến rồi, bố mẹ ơi, chú Quý đến rồi."
Quý Thần Nham vừa mới dắt Khương Tuệ Ninh bước xuống xe, cô bé liền lao đến, ôm chặt lấy chân của Quý Thần Nham, nói: "Con chào chú Quý ạ."
Sau đó khi cô bé ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khương Tuệ Ninh đang đứng bên cạnh thì kinh ngạc hỏi: "Chị ơi, chị là ai thế?"
Lúc này, một người đàn ông cao lớn từ bên trong bước ra, nhanh chóng bế bé gái lên, nói: "Nữu Nữu, con đừng gọi lung tung, đây là vợ của chú Quý của con, còn phải gọi cô ấy là thím."
Sau khi được Quý Thần Nham giới thiệu, lúc này Khương Tuệ Ninh mới biết ngôi nhà này thuộc quyền sở hữu của anh, những người đang sống ở đây là cô giáo của anh, con gái, còn rể và cháu gái của bà ấy.
Bởi vì nhà trước đây cô giáo anh ở là nhà tầng, gia đình họ sống ở tầng 5, mấy tháng trước, cô giáo không cẩn thận ngã bị thương, việc đi lên đi xuống tầng 5 quá bất tiện, sau khi Quý Thần Nham biết chuyện này, đã khuyên họ chuyển đến căn nhà này của mình ở tạm một thời gian.
"Thân Nhầm, hai đứa ăn cơm chưa?" Khi hai người họ vừa vào nhà, liền nhìn thấy một dì tóc đã hoa râm, trên mặt đeo cặp kính lão đen, gương mặt nhìn qua trông rất hiền từ.
"Cô Lý, bọn con đã ăn rồi." Quý Thần Nham nói xong, liền giới thiệu Khương Tuệ Ninh với cô giáo Lý.