Chương 194: Có Thể Không A?
Chương 194: Có Thể Không A?Chương 194: Có Thể Không A?
Tuy Quý Thần Nham đang trừng mắt nhìn người châm lửa nhưng anh đã nhanh chóng rút bàn tay lạnh buốt của mình trở về, còn kéo một khoảng cách giữa hai người, anh cũng sợ khí lạnh trên người mình sẽ làm lạnh đến cô.
Lâm Thành bên này là nơi giao giữa nam và bắc, hoàn toàn không được cung ứng lò sưởi tập thể, tuy trong phòng có dùng cách sưởi ấm bằng than lửa nhưng vẫn không đủ ấm.
Khương Tuệ Ninh nhịn không được bật cười: "Vào mùa đông lại dám tắm bằng nước lạnh. Thủ trưởng Quý quá lợi hại rồi!"
Cô vừa mới nói xong Quý Thần Nham đã liếc mắt nhìn cô, chẳng qua trong ánh mắt ấy lại mang theo ý cười dung túng, không hề có chút uy hiếp nào, thế là không trở ngại khiến Khương Tuệ Ninh cười toe toét.
Quý Thần Nham thu hồi ánh mắt, anh không e dè bắt đầu cởi quần áo ngủ, chuẩn bị thay quần áo.
Vốn dĩ Khương Tuệ Ninh còn đang hi hi ha ha nhưng vừa nhìn thấy anh không hề kiêng kị, cứ ngang nhiên cởi quần áo như vậy thì mặt mày lập tức cứng đờ, đỏ ửng cả lên.
Ánh sáng ban ngày khiến tất cả đều hiện lên rất rõ ràng, bắp thịt rắn chắc của anh nghênh ngang hiện ra, phía sau lưng còn có dấu cào hôm qua cô không chịu được mà gây ra, vết cào rõ ràng trên da thịt màu mật ong, nhìn qua vô cùng chói mắt.
Cởi áo xong, lại cởi quần. Khương Tuệ Ninh vốn cho rằng anh sẽ hơi xấu hổ mà rụt rè một chút, thế nhưng không ngờ anh vẫn tự nhiên tiếp tục.
Cô vội vàng quay đầu, chẳng qua ánh mắt cô vẫn không kìm được liếc đến bờ mông vểnh cao ngạo nghễ, rắn chắc kia, đường cong rõ ràng...
Quay đầu lại, Khương Tuệ Ninh dùng bàn tay mình làm thành chiếc quạt, quạt đi khí nóng trên gương mặt mình, sau đó cô giả vờ cầm theo vật gì đó và đi xa hơn một chút.
Quý Thần Nham nhìn dáng vẻ kia của cô, trong lòng cũng thoải mái hơn, anh nhanh chóng mặc xong quân áo vào.
Bởi vì hôm nay phải vội vàng trở lại Nam Thành nên không thể ăn cơm trưa, vì vậy bữa sáng ăn thành bữa trưa.
Sáng sớm Ngũ Quân và Vu Hướng Hủy rất bận rộn trong bếp, lúc hai người họ xuống lầu thì đồ ăn gần như đã bày lên bàn rất đầy đủ.
Vu Hướng Hủy nhìn thấy hai người họ xuống đến nơi thì tranh thủ rót hai ly nước cho họ: "Trước tiên uống một chút nước đã, có thể lập tức ăn cơm rồi. Tôi còn nói phải tiếp đón mọi người cho tốt, kết quả lại phải vội vàng đi thế này."
"Cảm ơn." Khương Tuệ Ninh thích uống nước ấm vào buổi sáng, vì vậy nhận được ly nước là cô uống liên một ngụm lớn.
"Hướng Hủy, em nhanh gọi Nữu Nữu đến đi, có thể ăn cơm rồi." Ngũ Quân bưng món cuối cùng là canh, đặt lên mặt bàn.
Ngày mai, Quý Thần Nham có một cuộc họp quan trọng ở Nam Thành nên bây giờ ăn cơm xong là phải đi thẳng đến đó ngay.
Đến Nam Thành đã vào ba giờ chiều, bên này tuy không lạnh như ở Đông Thành nhưng vẫn đang là mùa thu.
Hai bên đường là hàng lá vàng óng ánh, lớp lá vàng rơi xuống đường đi khiến con đường giống như được mặc vào chiếc áo khoác vàng óng, vừa nhìn qua đã vô cùng lóa mắt.
Đường đi ở Nam Thành cực kỳ bằng phẳng, đường cái rộng lớn, người đi trên đường cũng vô cùng nhiều.
Khương Tuệ Ninh nghe thấy tiếng nói chuyện trên đường vô cùng quen thuộc, cảm thấy cực kỳ thân thiết, nhịn không được cô ghé vào cửa sổ xe nhìn ra cảnh tượng bên ngoài, cô cảm thấy mọi thứ ở đây đều rất quen thuộc với mình.
Đến huyện Dung còn phải đi nửa giờ nữa, Quý Thần Nham thấy thời gian còn sớm nên hỏi người bên cạnh: "Muốn dạo chơi không? Trước khi mười tuổi em đều sống ở thành phố này."
"Có thể không ạ?"
"Có gì không thể?" "Vậy đến bờ sông Nam Thành đi! Em nhớ ở đó có một công viên, còn có một ngôi tháp cổ, khi còn bé em vẫn thường xuyên qua đó chơi, phía trước cũng chính là bệnh viện trước kia ông ngoại làm việc. Trước kia em rất thích đi đến bệnh viện chơi với ông ngoại."
"Thư ký Trần, các cậu tìm một chỗ uống trà trước đi! Tôi dẫn Tuệ Tuệ đi dạo một vòng."
Điểm đặc sắc của Nam Thành chính là những quán trà nhỏ ven đường. Khi có thời gian rảnh rỗi, mọi người thích tập trung ở quán trà nói chuyện phiếm với nhau.