Chương 195: Dọa Cô Sợ Rồi
Chương 195: Dọa Cô Sợ RồiChương 195: Dọa Cô Sợ Rồi
Nhiều khi chỉ cần vào đó ngồi một xuống là có thể ngồi cả một ngày.
Quý Thần Nham sử dụng xe, thư ký Trần và tài xế xuống xe, nhìn thấy quán trà nhỏ cách đó không xa, từng làn hương trà thơm phức lan ra cả bên kia đường ở phía đối diện.
Quý Thần Nham nhìn thấy hai người họ đã vào quán trà, lúc này anh mới lái xe đưa Khương Tuệ Ninh đi về phía bờ sông của Nam Thành.
"Đó là trường học của em." Trên đường đi Khương Tuệ Ninh rất kích động, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy rất quen thuộc.
Quý Thần Nham không nói chuyện, chỉ là khi nghe Khương Tuệ Ninh nói nơi nào đó quen thuộc của cô thì anh sẽ chạy chậm lại để cô có thể nhìn ngắm kỹ hơn nơi mình đã từng đến đó.
Chờ đến bờ sông Nam Thành, Khương Tuệ Ninh đã không chờ đợi được nữa, cô vội vàng lôi kéo tay Quý Thần Nham chạy về phía trước.
"Em cảm thấy Nam Thành đã thay đổi rất nhiều."
Khương Tuệ Ninh đi trên đường, càng lúc cô càng nhìn thấy nhiều thứ quen thuộc trong đầu của mình, nhưng cảnh tượng trước mắt giống như cũng có khác biệt với trong trí nhớ của cô.
"Gần mười năm rồi, chắc chắn phải có thay đổi." Quý Thân Nham đi theo sau lưng cô. Bên này thời tiết ấm áp nên anh xuống xe thì không mang theo áo khoác, Khương Tuệ Ninh cũng đã thay đổi áo khoác, cô mặc một bộ áo len mỏng.
"Làm sao anh biết em đã rời khỏi Nam Thành này mười năm rồi?" Khương Tuệ Ninh quay đầu lại hỏi Quý Thần Nham. Nhưng vừa hỏi xong câu này thì chính cô cũng ngây dại. Không đúng. Cô căn bản không phải là người ở nơi này, vì sao lại cảm thấy quen thuộc với nơi này như vậy?
Đây hẳn là lần đầu tiên cô đến Nam Thành này mới đúng, những lời vừa thốt ra kia là vì sao?
Mà vừa rồi, Quý Thần Nham cũng nói cô đã rời khỏi đây gần mười mười năm là có ý gì? Không phải anh phát hiện cô không thuộc về nơi này chứ?
"Em mười tuổi thì được đưa đến huyện Dung, xem như đã rời khỏi Nam Thành gần mười năm rồi." Quý Thần Nham giải đáp thắc mắc cho cô.
Đúng vậy. Khương Tuệ Ninh phụ họa gật đầu theo. Hình như đúng là sau này cả một nhà của nguyên chủ đều đến huyện Dung cả. Dọa cô sợ rồi.
Cô quay đầu, dùng ta đè trái tìm đang đập loạn của mình lại. Cô cảm thấy Quý Thần Nham sẽ không thể nào hiểu được chuyện xuyên sách, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện. Hiện tại cô cảm thấy mình không cần chủ động nhắc đến chuyện này.
Quý Thần Nham nhìn thấy dáng vẻ cô yên tâm quay đầu đi thì thấp giọng cười, nụ cười rất thản nhiên.
Tuệ Tuệ, em không cần lo lắng! Em chỉ là về nhà mà thôi.
Chẳng qua nhìn thấy cô vất vả che giấu bí mật nhỏ này, anh cũng không vạch trần cô, anh sẽ kiên nhẫn chờ đợi ngày cô sẵn lòng nói với mình.
Quý Thần Nham hoàn toàn không hiểu cuộc gặp gỡ thế nào mới khiến cả hai người hoàn toàn không liên quan đến nhau lại thay đổi cuộc sống lẫn nhau. Nhưng anh biết Tuệ Tuệ trước mắt anh chính là Tuệ Tuệ lần đầu tiên anh đã gặp, như vậy là đủ rồi. Thế giới này rộng lớn đến vậy, còn rất nhiều chuyện không thể nào giải thích được.
Tuy anh rất ngạc nhiên, cô đã rời đi nhiều năm như vậy, cô đã sinh sống ở nơi nào, gặp phải những loại người gì, từng làm những chuyện gì. Nhưng anh tin tưởng có một ngày nào đó Tuệ Tuệ sẽ nói cho anh biết.
Trước lúc đó anh chỉ cần bảo vệ tốt cho cô là được.
Anh có thể đè nén mọi sự tò mò trong lòng mình.
"Muốn đến công viên phía trước chơi không?"
Trước kia khi anh dưỡng bệnh ở đây, Khương Tuệ Ninh yêu thích nhất chính là công viên ở phía trước, khi đó vì quá nhàm chán anh mới tạm thời làm thầy giáo của cô, bình thường đều chỉ cô làm bài tập, bắt cô luyện chữ.
Khi đó chữ viết của cô đúng là rối tỉnh rối mù, vì còn nhỏ lại ham chơi nên cô chỉ toàn vẽ bùa cho nhanh để được đi chơi.
Bởi vì anh không thích nói chuyện nên Khương Tuệ Ninh khá sợ anh, vì vậy ông ngoại cô mới bảo khi anh rảnh rỗi thì giúp ông ấy quản cô, vừa khéo có thể để cô nói chuyện với anh.