Chương 196: Thầy Quý
Chương 196: Thầy QuýChương 196: Thầy Quý
Chẳng qua Khương Tuệ Ninh là một đứa bé luôn khiến người khác phải đau đầu, sự sợ hãi của cô với anh cũng chỉ duy trì được hai ngày.
Cô thật sự rất nhiều lời, luôn có chuyện nói không hết, anh rõ ràng không có ý định phản ứng với cô nhưng bị cô đeo bám tra hỏi, thấy anh không trả lời còn giả vờ muốn khóc.
Cô vừa khóc thì chính anh lại không có cách nào bỏ mặc cô được, chỉ có thể để mặc cô hỏi gì anh trả lời nấy, chỉ hai ngày sau đó dường như cô đã nắm được tính cách của anh. Cô biết anh sẽ không chân chính quản cô nên cô cũng bắt đầu không chăm chỉ, thậm chí còn bảo anh nói dối giúp mình, năn ni anh đưa mình đến công viên chơi.
Khương Tuệ Ninh còn hở một chút là uy hiếp anh, nói anh là người lớn không nên so đo với trẻ nhỏ, ầm ïĩ bắt anh phải dẫn cô ra ngoài chơi cho bằng được.
Đời này anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cưới một người nhỏ hơn mình nhiều tuổi như thế, càng sẽ không nghĩ đến anh sẽ cưới Khương Tuệ Ninh. Tuổi tác của hai người họ thật sự chênh lệch quá lớn, anh chỉ xem cô như một đứa bé ham chơi.
Nhưng trời cao giống như rất thích nói đùa, không chỉ để anh cưới cô khi cô lớn lên mà còn để trong lòng anh chỉ chứa được một mình cô, cuộc đời này thật sự khó mà nói trước điều gì. "Đi đi đi, bên trong có một bàn đu rất lớn, chơi rất vui."
Sở thích của cô đúng là mười năm nay vẫn giống như ngày ay cho đến bây giờ cô cũng chưa từng thay đổi.
Những năm qua, công viên đã được sửa chữa rất nhiều, được lắp thêm rất nhiều thứ, thế nhưng Khương Tuệ Ninh vẫn dành sự yêu thích đặc biệt dành cho bàn đu.
"Ngồi lên đi, tôi đẩy em." Lần đầu tiên Quý Thần Nham chủ động đẩy bàn đu cho cô.
Khương Tuệ Ninh vô cùng vui vẻ, cô nhanh chóng ngồi lên, lực cánh tay của Quý Thần Nham rất lớn, anh chỉ khẽ dùng sức một chút thì Khương Tuệ Ninh đã cảm giác mình sắp bay ra ngoài mất rồi.
Dọa cô hoảng đến mức phải nắm chặt vào hai bên dây không dám buông tay.
Quý Thần Nham không dám dùng sức quá nhiều, nhìn cô có vẻ lớn gan là thế nhưng thật sự rất nhát, anh cũng lo lắng cô nắm dây không vững.
"Thầy Quý, thầy dùng sức đẩy đi!" Khi Khương Tuệ Ninh được bay lên, cô cảm thấy không được hài lòng nên lớn tiếng thúc giục Quý Thần Nham.
Quý Thần Nham nghe cô gọi mình là thầy Quý, đợi bàn đu của cô bay trở về, anh đã nắm lấy dây thừng, cúi đầu hỏi cô: "Vì sao em luôn thích gọi tôi là thầy Quý?" Nói thật ra, trước kia hai người họ không có bất kỳ quan hệ gì, cô muốn gọi thế nào cũng không sao cả. Thế nhưng bây giờ cô đã là vợ mình, Quý Thần Nham không muốn nghe cô luôn gọi mình là thầy Quý, vì làm như thế sẽ luôn nhắc nhở anh nhớ đến đáng vẻ khi cô còn bé.
Tuy khi đó anh không có bất kỳ ý nghĩ không tốt nào nhưng bây giờ thì có.
Cho nên trong lòng sẽ có cảm giác hổ thẹn vì đạo đức, cũng như bất an vì luân thường đạo lý.
"Em thuận miệng thôi." Khương Tuệ Ninh cũng không biết vì sao lại như vậy, cô vô ý thức mà gọi ra thôi. Nhưng nhìn thấy Quý Thần Nham cũng không thích nghe cô gọi như vậy, mà anh không thích tự nhiên cô sẽ không gọi.
"Gọi thẳng tên tôi."
"Được, Quý Thần Nham."
Gọi tên anh rất rõ ràng.
Quý Thần Nham hài lòng, anh lại bắt đầu đẩy bàn đu, nhưng đến khi cô chơi vui vẻ, quá hăng say lại bắt đầu gọi bậy.
"Thầy Quý, nhanh lên!"
"Thầy Quý, đẩy cao lên!"
"Thầy Quý,...
Quý Thần Nham nhịn không được đưa tay day vào huyệt thái dương. Thế nhưng dần dần anh lại suy nghĩ thông suốt. Anh so đo với cô làm gì? Hai người họ là vợ chồng đàng hoàng, có chứng nhận, có sự đồng ý của người lớn trong nhà.
Mà khi cô cực kỳ vui vẻ mới gọi anh là "thầy Quý", như vậy có phải có thể nói rõ xem như cô không nhớ được chuyện xưa kia nhưng trong ký ức vui vẻ kia đều có chính mình tồn tại trong đó.