Chương 197: Gặp Lại Cha Mẹ
Chương 197: Gặp Lại Cha MẹChương 197: Gặp Lại Cha Mẹ
Vừa nghĩ như thế, anh lại cảm thấy không có gì nữa rồi. Cô thích gọi gì thì chính là như thế.
Khương Tuệ Ninh nghĩ đến việc mình về nhà, vốn dĩ cô muốn cho cha mẹ mình một sự bất ngờ, kết quả Quý Thần Nham đã thông báo cho họ từ trước đó rồi.
Người đàn ông này chính là như vậy, tất cả mọi chuyện đều phải được sắp xếp ổn thỏa mới được.
Vì vậy khi xe của họ vừa đến dưới lầu đã nhìn thấy cha mẹ đứng ở giao lộ nhìn ngó quanh quẩn.
"Mẹ, cha..."
"Ninh Ninh..." Mẹ Khương là Tôn Hội Vân ôm lấy con gái mình, lời còn chưa nói ra miệng thì nước mắt đã lăn dài.
"Nhanh để mẹ nhìn con xem!" Tôn Hội Vân nắm tay con gái, sờ đầu cô, xoa mặt cô. Khi phát hiện con gái mình mập mạp hơn chút ít, lại còn trắng trẻo, mềm mại hơn khi ở nhà mẹ đẻ thì xem như đã được yên tâm.
"Mẹ, cha, sao tóc hai người lại trắng thế này?" Khương Tuệ Ninh nhìn cha mẹ mình, trên mái tóc đen có rất nhiều sợi bạc trắng chen vào, trên mặt cũng có đầy những nếp nhăn.
Rõ ràng cô nhớ mẹ vẫn còn rất trẻ trung, mẹ cô rất thích mặc chiếc váy dài màu xanh, mang một đôi giày da, trong viện không có ai là không khen bà xinh đẹp.
Cha cô là một người luôn mặc áo sơ mi trắng, luôn đóng thùng, đôi giày da dưới chân vĩnh viễn sạch sẽ, sáng trưng, tóc cũng được chải cẩn thận tỉ mi
Trước đây khi cha cô tan làm cũng thường đến chỗ ông ngoại để đón cô trở về, cô luôn được ngồi yên trên đòn xe phía trước của xe đạp của cha. Cha thích nhất là mua đồ cho cô, không phải kẹo bơ thì cũng là chong chóng rực rỡ màu sắc.
Khi đạp xe lên dốc cô sẽ cổ vũ cha mình: "Cha ơi, cố lên!" Khi đó cha cô sẽ trở nên lợi hại hơn, mặc kệ đó là sườn núi gấp khúc, ông đều có thể đạp xe lên. Đến khi xe xuống dốc, ông thường nhắc nhở: "Ninh Ninh, ngồi vững nhé! Cha cho con bay lên đây!"
Vì sao bây giờ hai người họ lại hoàn toàn thay đổi dáng vẻ bên ngoài thế này? Mái tóc của mẹ đã được cắt xén, cũng không mặc quần áo đẹp nữa, áo sơ mi trên người cha cũng được thay bằng bộ quần áo bụi bẩn.
Họ đã từng trẻ tuổi, từng hăng hái, nhưng dường như tất cả đều đã bị thời gian mang đi.
"Đứa nhỏ ngốc này, lúc con rời khỏi nhà thì cha mẹ đã có tóc trắng rồi. Nghe con nói giống như con đã đi rất lâu rồi ấy." Tôn Hội Vân oán trách con gái.
Khương Kiến Dân cũng nói: "Ninh Ninh à, con quên rồi à? Trước khi xuất giá con còn giúp cha nhổ tóc bạc, bây giờ con cũng đã lập gia đình rồi, cha mẹ cũng nên già đi chứ."
Nước mắt trên mặt Khương Tuệ Ninh được mẹ lau khô. Tuy họ đều nói đúng, cha mẹ kết hôn vốn đã rất muộn, sinh cô ra lại càng muộn, họ đã sắp năm mươi rồi, có tóc trắng cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng khi nhìn họ thế này cô vẫn cảm thấy rất khổ sở, giống như cô cảm thấy rất có lỗi vì không ở bên cạnh họ.
Vừa nghĩ đến đây cô chỉ muốn ôm mẹ mình không muốn buông tay.
"Ôi, được rồi, được rồi, về nhà rồi lại ôm. Đã lấy chồng rồi vẫn thích làm nũng như thế, đợi một lát nữa người ta lại cười cho. Con xem Thần Nham còn đang xách nhiều đồ kia kìa, chúng ta về nhà trước đi!"
Tôn Hội Vân thấp giọng dỗ dành con gái trong lồng ngực mình.
"Mẹ, không có gì đâu. Tuệ Tuệ đã lâu rồi không được gặp hai người, cô ấy rất nhớ mọi người."
Có chồng làm chỗ dựa, Khương Tuệ Ninh càng không buông tay ra.
Khương Kiến Dân nhanh đưa tay muốn giúp Quý Thần Nham cầm bớt mấy thứ trong tay anh nhưng Quý Thần Nham không cho: "Cha, không có gì, không nặng đâu ạ.”
Mấy người họ đúng là đã chờ Khương Tuệ Ninh ăn vạ đủ kiểu mới đi vào nhà. Tôn Hội Van nắm tay con gái, Khương Kiến Dân đi cùng con rể.
Ngôi nhà hiện tại họ đang ở không phải loại nhà nhỏ sân vườn riêng biệt kia, đây là ngôi nhà họ được phân vào năm ngoái, tòa nhà có năm lầu.
Khương gia ở lầu ba, bước vào tiểu khu đều là người quen cả,
"Tiểu Tôn à, đây là Ninh Ninh dẫn theo con rể trở về sao?" Vừa mới bước vào trong viện, họ đã gặp một bà cụ hơn sáu mươi tuổi.