[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 198 - Chương 198: Nghèo Rớt Mồng Toi

Chương 198: Nghèo Rớt Mồng Toi Chương 198: Nghèo Rớt Mồng ToiChương 198: Nghèo Rớt Mồng Toi

Tôn Hội Vân nắm tay con gái, dừng chân: "Vâng ạ, dì Ngô."

Khương Tuệ Ninh nghĩ đến họ đều là hàng xóm trước kia nên chắc chắn đều biết về nhau, cô nhanh nhảu chào hỏi rất ngọt ngào: "Bà Ngô, cháu chào bà! Bà ăn cơm chưa ạ?"

"Ôi, Ninh Ninh lập gia đình rồi vẫn còn hoạt bát như thế." Bà Ngô nhìn Tôn Hội Vân nói một câu, sau đó lại đưa mắt nhìn đến Khương Tuệ Ninh: "Bà còn chưa ăn đâu. Ninh Ninh à, tối nay nhà bà hầm thịt, đợi lát nữa sẽ bưng cho cháu một chút, đến phương bắc lâu ngày có lẽ chưa được ăn lại đâu."

"Cháu cảm ơn bà Ngô!"

"Ôi, cảm ơn cái gì chứ, nhanh đi về nhà đi! Cũng đừng thờ ơ con rể mới chứ! Con rể mới này rất tốt, tuấn tú lịch sự, rất xứng với Ninh Ninh của chúng ta. Con rể mới này tên là gì vậy nhỉ?"

Quý Thần Nham mỉm cười: "Cảm ơn bà Ngô, cháu tên là Quý Thần Nham."

"Ôi, tên rất êm tai, người lại đẹp mắt. Nào, nhanh về nhà đi thôi!"

Trên đường trở về gặp rất nhiều người quen, mọi người đều là hàng xóm với nhau ít nhất cũng mười năm, quan hệ vô cùng tốt.

Họ gặp Khương Tuệ Ninh thì đều nói đến bữa tối sẽ mang một ít đồ ăn trong nhà mình đến. Nam Thành bên này chính là như vậy, hàng xóm quan hệ với nhau rất tốt, thấy nhà ai có khách đến, họ cũng muốn chia một ít thức ăn ngon sang. Thứ nhất là muốn hoan nghênh khách đến, thứ hai vì trước kia điều kiện cuộc sống của họ không được tốt lắm, nhiều khi có khách đến nhà nhưng nhà lại nghèo rớt mồng tơi.

Đại viện có rất nhiều nhà, tập hợp một chút cũng có được đồ ăn ngon, dan dần họ đã hình thành thói quen như vậy.

Hàng xóm láng giềng vì thế mà hòa thuận hơn.

Thật ra đến mãi sau này, rất nhiều thói quen của Nam Thành khiến mọi người xem thành phố này trở thành nơi đi đầu về việc người dân sống có tình nghĩa, đây chính là nhãn hiệu nổi bật nhất của thành phố này.

Khương Tuệ Ninh về đến nhà mình còn chưa được bao lâu thì hàng xóm đã lục tục tặng đồ đến rồi.

Vừa khéo lúc này lại đang là giờ cơm.

Trên bàn đầy thức ăn, Tôn Hội Vân căn bản còn chưa làm được hai món.

Thịt luộc, gà cay, đậu hủ Ma Bà, thịt thỏ cay xé, còn có cả cơm sốt tương tiêu...

Tất cả đều là món Khương Tuệ Ninh thích ăn.

"Thần Nham không biết ăn cay đúng không? Mẹ của con có nấu canh móng heo, cha còn làm một món sườn xào chua ngọt, xào thêm một ít rau nữa là chúng ta có thể ăn cơm rồi."

Khương Kiến Dân nhìn thấy một bàn đồ ăn đều là các món cay, lại nghĩ đến con rể là người phương bắc nên muốn làm vài món không có ớt cay cho con rể.

"Cha, không cần đâu, con đều có thể ăn được." Từ khi Khương Tuệ Ninh đến nhà, anh vẫn thường xuyên nhìn thấy mấy món như thế, anh đều có thể ăn được.

"Thần Nham có thể ăn cay sao?" Lần trước đến nhà, thế nhưng một chút cay anh cũng không ăn được, vừa ăn được một miếng đã sặc, ho liên tục. Tôn Hội Vân sợ anh khách sáo mà ăn không ngon.

Quý Thần Nham gật đầu: "Mẹ, bây giờ con có thể ăn rồi."

Tôn Hội Vân nhìn thoáng qua con gái, bà hiểu được. Đoán chừng con gái bà gả đi rồi, ở nhà chồng nhưng cũng ăn không ít.

Sau đó khi ăn cơm, Tôn Hội Vân cố ý chú ý đến Quý Thần Nham, quả thực là anh có thể ăn nhưng lại ăn rất chậm, giống như vẫn còn e ngại với quả Ớt Cay.

Bà chuyển mấy món không có ớt đến trước mặt anh, nói: "Thần Nham, con mau nếm thử miếng gà nấu đậu này đi, hôm nay cha con đã cố ý làm đó, còn cả món sườn xào chua ngọt này nữa."

"Cảm ơn mẹ."

Khương Tuệ Ninh rất hăng hái, đã lâu rồi cô mới được ăn lại hương vị của quê hương.

Tôn Hội Vân kéo lấy Khương Tuệ Ninh đến phòng khách, nhỏ giọng nói: "Con nhóc này, chuyện gì đã xảy ra? Có phải ở nhà con thường xuyên bắt Thần Nham ăn món ăn có ớt không?"

"Không có ạ." Khương Tuệ Ninh lắc đầu.

Trong nhà đều có dì Lưu nấu cơm, còn cô chỉ phụ trách gọi món ăn.
Bình Luận (0)
Comment