Chương 202: Quả Trứng Thối
Chương 202: Quả Trứng ThốiChương 202: Quả Trứng Thối
Chắc hẳn anh đã từng là người kiêu ngạo và nổi loạn khó kiềm chế, rốt cuộc gia đình nhà anh là như vậy, tuổi còn trẻ đã vào không quân, nghe bạn bè anh nói thì có vẻ lúc ấy anh ở không quân cũng giống như thần.
Nhưng mà qua từng năm tháng lễ rửa tội, những sự bừa bãi của anh đã bị ẩn nấp, để lại sự chín chắn và thản nhiên nên có ở độ tuổi này.
Mà một người đàn ông như vậy, hiện tại chính là chồng của cô.
Sáng sớm hôm sau, Quý Thần Nham phải đi nam thành mở họp, còn chưa đến 6 giờ, thư ký Trần và tài xế đã tới đây, cha mẹ Khương Tuệ Ninh tiếp đãi người rồi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Lúc Khương Tuệ Ninh tỉnh lại, Quý Thần Nham đã mặc quần áo xong xuôi.
Thấy cô mở mắt, người đàn ông dừng lại động tác trên tay, cúi người xuống hôn lên cái trán của cô: "Chào buổi sáng, Tuệ Tuệ."
"Chào buổi sáng... ôi" Khương Tuệ Ninh vừa há miệng ra, đầu lưỡi không những không sức lực mà còn có chút đau, nói chuyện cũng kèm theo âm rung,
Giọng nói của cô thật sự quá mềm, Quý Thần Nham không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào cô, sau đó cười khẽ một chút. Tiếng cười của Quý Thần Nham bị Khương Tuệ Ninh nghe được, tiếng cười trầm thấp dễ nghe, rõ ràng là sung sướng, nhưng lại làm cô nhịn không được mà nghiến răng.
Tiếng cười của anh làm nhớ đến nguyên nhân vì sao đầu lưỡi của mình mềm nhữn ra, tức giận đến mức cô lập tức ngồi dậy trừng mắt nhìn anh: "Cười cái gì mà cười, còn không phải tại anh sao."
Người đàn ông bị mắng vẫn tươi cười, không có nhắc nhở cô tối hôm qua rốt cuộc là ai đốt lửa, anh cài hạt nút cuối cùng, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, kéo cô ôm lại đây, chống đầu hôn một cái: "Đúng vậy, Tuệ Tuệ không nói sai, đều là lỗi của anh."
Nói xong đầu của anh hơi lui lại một chút, ánh mắt hỗn loạn và mơ màng liếc vào gương mặt cô, liếc qua liếc lại hai bên, sau đó dán cổ của cô, nhẹ nhàng nói: "Quá thoải mái, anh không nhịn được."
Nói xong anh còn không cho Khương Tuệ Ninh có thời gian phản ứng đã lập tức đứng dậy.
Khương Tuệ Ninh mất nửa nhịp lấy lại tinh thần, gương mặt đỏ muốn nhỏ máu.
Tiếng trêu đùa của người đàn ông quá rõ ràng, làm cô tức giận giương nanh múa vuốt đứng dậy nhào về phía anh.
Quý Thần Nham không ngờ cô sẽ nhào tới, một giây sau anh phản ứng lại đây, vững vàng ôm lấy cô.
Bởi vì Khương Tuệ Ninh đứng ở trên giường, sải bước nhào tới Quý Thân Nham cũng không có dùng sức, sau khi ôm lấy anh cũng không chút suy nghĩ đã tiến tới ôm cổ anh và cúi đầu hút cần cổ của anh.
Đôi môi của cô ấy vẫn ngây ngô như cũ, nhưng mà được cái rất nghiêm túc, Quý Thần Nham không nhịn được, sâu trong cuốn cổ phát ra tiếng kêu gợi cảm quyến rũ.
Khương Tuệ Ninh cũng biết người này không chịu được trêu chọc, cuối cùng cô buông anh ra, nhân lúc anh còn không có phản ứng lại thì lập tức chạy nhanh trở về trên giường, sau đó nhanh chóng dùng chăn bọc mình lại kín mít.
Quý Thần Nham không hiểu cô gái nhỏ có ý gì, chẳng lẽ cô đang thẹn thùng?
"Tuệ Tuệ?" Anh nhỏ giọng gọi tên cô.
Người dùng chăn che đầu lại ủ rũ, iu xìu nói: "Anh mau đi ra đi, em muốn đi ngủ."
"Đừng che đầu lại."
"Anh đi ra ngoài..."
Quý Thần Nham nhìn đồng hồ một chút, không còn sớm nữa, anh duỗi tay xoa đầu cô qua một lớp chăn, nói: "Được, em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, buổi chiều anh trở vê mang đồ ăn ngon cho em."
Giọng điệu của anh như là đang dỗ con nít, làm Khương Tuệ Ninh nghe mà cảm thấy áy náy, không biết anh phát hiện ra có nổi giận hay không. Cô muốn 16 đầu ra nói cho anh biết vừa rồi cô đã làm cái gì, kết quả người đàn ông đã mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, Quý Thần Nham trực tiếp đi vào phòng tắm, lúc đứng trước gương đánh răng, anh nhớ lại hành động lạ của cô gái nhỏ, cứ cảm thấy chắc chắn cô hồ ly nhỏ này đang âm mưu chiêu trò gì đó, anh đến trước gương nhìn trái nhìn phải một lần, khi nhìn thấy dấu ấn đỏ tươi trên cổ, anh lập tức hiểu ra.
Quả nhiên là quả trứng thối.