Chương 203: Vợ Nhỏ Tuổi
Chương 203: Vợ Nhỏ TuổiChương 203: Vợ Nhỏ Tuổi
Anh rửa mặt xong quay lại phòng ngủ, lấy chiếc khăn quàng cổ bằng len lông cừu kia rồi quấn lên cổ.
Khương Tuệ Ninh nhìn thấy anh đi vào thì sợ tới mức cuống cuồng nhắm mắt giả vờ ngủ. Quý Thần Nham đeo khăn quàng cổ lên xong, sau đó nhìn người giả vờ ngủ trên giường, lông mi rung lên liên tục lợi, lồng ngực phập phồng...
Anh ngồi qua đi nhéo cái mũi cô, chưa đến hai giây sau, người giả vờ ngủ đã không nhịn được, mở mắt ra trừng mắt nhìn anh.
"Còn dám trừng anh? Lại làm chuyện xấu à, hửm?"
Quý Thần Nham là không bài xích khoe Khương Tuệ Ninh trong bất kỳ trường hợp nào, nhưng hội nghị hôm nay cũng không thể dẫn Khương Tuệ Ninh đi cùng.
Nếu anh mang theo dấu vết đi qua đó thì sẽ dễ dàng khiến người khác suy đoán, anh không muốn bất kỳ ai chưa gặp cô đã dán nhãn mác gì đó cho cô.
"Em sai rồi.." Khương Tuệ Ninh nhỏ giọng xin tha, thật ra sau khi làm xong cô đã hối hận, nếu Quý Thần Nham là người thường thì cô sẽ không lo lắng, nhưng cố tình thân phận của anh lại không bình thường, loại vấn đề thân mật này, cô không nên làm anh khó xử. Từ nhỏ cô gái nhỏ đã như vậy rồi, lúc nhận sai thì vô cùng mềm mại, mang đến cho người ta cảm giác đáng thương lại đáng yêu, làm người ta không đành lòng trách móc nặng nề.
Anh lại hôn cô: "Không sao, anh phải đi rồi, ngoan."
May mắn hôm nay nhiệt độ hạ xuống, mặc dù Nam Thành không quá lạnh, nhưng đeo khăn quàng cổ cũng không kỳ quái.
Chỉ là thư ký Trần vẫn luôn nhìn chằm chằm lãnh đạo của mình suốt chặng đường.
Cuối cùng nhìn đến mức Quý Thần Nham không nhịn được nữa: "Thư ký Trần, có chuyện gì thì nói đi"
"Lãnh đạo bị cảm ạ."
"Không có."
Trần Huy nghe giọng nói của lãnh đạo ngà mình vẫn bình thường, sắc mặt cũng bình thường, thật sự không giống bị bệnh, bất mà hắn không ngờ lãnh đạo cũng có lúc sợ lạnh, ở Nam Thành bên này còn chưa hoàn toàn tiến vào mùa đông, thế mà anh đã đeo khăn quàng cổ.
Đến lúc mở họp được một nửa, cuối cùng thư ký Trần cũng đã biết, lãnh đạo không hổ là lãnh đạo, thật sự có dự kiến trước.
Ở Nam Thành nhìn thì có vẻ không lạnh, nhưng mà ngồi lâu sẽ vô cùng lạnh, trong phòng còn lạnh hơn bên ngoài, hơn nữa vào nửa đêm hôm qua, bên này đã bắt đầu hạ nhiệt độ.
Sáng sớm ra cửa còn chưa cảm nhận được rõ ràng, thế nhưng càng lúc càng cảm thấy lạnh.
Đặc biệt là hai tay hai chân, cảm giác lạnh run từng cơn, vốn dĩ các quan quân trong phòng hội nghị nơi dừng chân cũng không tốt lắm, toàn dựa cơ thể kiên cường đấu tranh với cái lạnh.
Đến giữa trưa lúc ăn cơm, có rất nhiều người đã bắt đầu mặc thêm quần áo. Lúc Trần Huy và Quý Thần Nham đến quý nhà ăn, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà nói: "Lãnh đạo, vẫn là ngài có dự kiến trước, bên Nam Thành này đúng là tiết trời thay đổi quá nhanh."
Quý Thần Nham cúi đầu không nói gì, ai có thể ngờ anh hoàn toàn không phải chống lạnh, mà là che khuất dấu vết do quả trứng thối nhỏ chơi xấu.
Chờ bọn họ ngồi xuống, sau đó lại có thêm vài người nữa đến đây, ở bên này quân hàm cũng không thấp, mặc dù không đến mức cùng ăn cùng ngồi với Quý Thần Nhan, nhưng trong lén lút quan hệ cũng không tệ lắm.
"Thủ trưởng Quý không hổ là con rể Nam Thành, rất hiểu biết về thời tiết bên này, chúng ta ở đây đã nhiều năm mà vẫn chưa quen tiết trời thay đổi thất thường ở đây, hôm nay đột nhiên tiến vào mùa đông thật sự là rất lạnh."
Quý Thần Nham lạnh nhạt nói: "Không có, đây đều là vợ tôi chuẩn bị." Mọi người trên bàn cơm đều sửng sốt, sau đó bắt đầu khách sáo nói: "Vợ của thủ trưởng Quý cũng thật cẩn thận."
"Ừm, cô ấy rất tinh tế."
Mọi người : Sao không làm theo kịch bản, tốt xấu gì cũng khách khí một chút chứ, bản thân anh khen hết rồi thì chúng tôi khen cái gì?
Nhưng mà đề tài nói chuyện không thể ngừng lại, nếu là tẻ ngắt thì không phải là rất không tốt hay sao, mọi họ chỉ có thể căng da đầu tiếp tục nó.
"Nghe nói vợ của thủ trưởng Quý khá nhỏ tuổi, cẩn thận như vậy là rất hiếm thấy."
"Cô ấy không chỉ cẩn thận mà còn rất đáng yêu."