Chương 220: Chia Tay
Chương 220: Chia TayChương 220: Chia Tay
Lúc đi Khương Tuệ Ninh không nỡ xa ba mẹ, ôm ba mẹ không chịu buông tay, không khóc mà chỉ cảm thấy không nỡ đi.
"Mẹ, con không nỡ đi." Khương Tuệ Ninh cảm giác bản thân đã bỏ lỡ nhiều điều, tuy rằng có người thay cô chăm sóc cho ba mẹ, nhưng đó không phải là bản thân, sự chênh lệch trong lòng vẫn làm cô cảm thấy khó chịu.
Tôn Hội Vân nhìn người đang ôm lấy mình, đứa con gái mà mình dưỡng dục gần hai mươi năm, đương nhiên cũng thấy không nỡ, nhưng không nỡ và chia ly luôn xuất hiện cùng một lúc.
Khi bọn họ xuống lầu thì có một vài người hàng xóm đang đứng trong sân, mọi người ai cũng giúp đưa tiễn con rể lần đầu tiên về nhà.
"Ninh Ninh không nỡ xa ba mẹ sao?" Bà cụ Ngô là người đầu tiên nhìn thấy cả gia đình đi xuống lầu.
Tôn Hội Vân cười trêu ghẹo,"Đúng vậy, con bé đã kết hôn rồi còn làm nũng, được cưng chiều đến hư rồi."
"Không nỡ là chuyện đương nhiên, ba mẹ nuôi lâu như thế, nói đi nói lại thì hai người cũng cảm thấy đau buồn."
Mọi người cũng phụ họa, thanh âm cười cười nháo nháo hòa tan bầu không khí biệt ly u sầu. "Lãnh đạo, mấy thứ này là do mọi người tặng, ngài xem..."
Lúc này bí thư Trần tiến lên, đứng cạnh cửa xe nhìn bên trong đã chứa đầy đồ, một số đặc sản vùng này, ngoài ra còn có một số loại rau ngâm, tương ớt do nhà tự làm.
Người trong viện ai cũng biết thân phận Quý Thần Nham không bình thường, nhưng cụ thể anh lợi hại bao nhiêu thì không biết, cho nên khi nhìn thấy bí thư Trần dùng vẻ mặt khó xử nhìn một đống đồ trên mặt đất, thì bà cụ Ngô thay mặt mọi người nói chuyện.
Mấy thứ này so với quà tặng mà anh cầm đến biếu có sự khác biệt rất lớn, nhưng mọi người cũng chỉ là người bình thường, đúng thật cũng không lấy ra được mấy thứ hiếm lạ.
"Con rể nhà của các bà chỉ thuộc loại bình thường nên không có đồ gì quý trọng, mấy thứ này là do nhà mọi người tự làm ra, cũng là tâm ý của mọi người, mong con không ghét bỏ."
Quý Thần Nham vội nói: "Bà Ngô, cảm ơn mọi người đã lo lắng chuẩn bị quà cáp, làm phiền mọi người quá." Nói xong còn chỉ huy Trần Huy: "Bí thư Trần sắp xếp đồ lên xe đi, toàn là tấm lòng của các bà, các bác, các cô."
Mọi người vừa nghe anh nói như thế thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, càng cảm thấy hài lòng với đứa con rể mới của Khương gia, cách đối nhân xử thế không còn chỗ nào để chê. Mau chốt là người khác có thân phận gì, cũng không hề kiêu căng ngạo mạn một chút nào, gặp được ai ở trong sân cũng chào hỏi lễ phép.
"Vâng." Bí Thư Trần nhờ tài xế xuống xe giúp đỡ.
Nhân lúc đó Quý Thần Nhan lại cảm ơn mấy thím hàng xóm đã đến đưa tiễn, sau đó nhờ bọn họ quan tâm chăm sóc cho ba mẹ vợ nhiều hơn.
Cách nói chuyện ôn nhu ấm áp, những câu nói khiêm tốn, quan tâm ba mẹ vợ giống như quan tâm ba mẹ ruột.
Nghe được thế mọi người cũng nói vài câu an ủi.
"Thần Nham, con cứ yên tâm dẫn Ninh Ninh về đi, bên này mọi người sẽ giúp đỡ chăm sóc, hai đứa các con cứ yên tâm." Người nói chuyện chính là vị hàng xóm cách vách Khương gia, ông lớn hơn Khương Kiến Dân hai tuổi, con trai làm tại xưởng sắt thép ở huyện Dung, người một nhà đều ở gần đây, nên bình thường hai nhà cũng hay chia sẻ săn sóc lẫn nhau.
Từ khi vợ chồng Khương Tuệ Ninh về, ông rất thích đứa con rể Khương gia này, coi như người nhà của mình, hay nấu cơm rồi gọi Quý Thần Nham sang uống hai ly.
"Cảm ơn bác Triệu, để ngài nhọc lòng rồi."
"Thần Nham, các cháu cứ yên tâm, ở đây nhiều người thế này, cháu đừng lo lắng, chăm sóc tốt cho Ninh Ninh, rồi chăm sóc tốt cho bản thân mình là được, sau đó nhanh chóng de một đứa, tranh thủ lần sau về là một nhà ba người."