Chuong 221: Dan Do
Chuong 221: Dan DoChuong 221: Dan Do
Sự nhiệt tình của hàng xóm không giảm, Quý Thần Nham nắm tay Khương Tuệ Ninh chào tạm biệt với mọi người lần cuối, rồi mới bước lên xe dưới ánh mắt đưa tiễn của mọi người.
Khương Tuệ Ninh được Quý Thần Nham bế lên xe trước, sau đó anh lại xoay người đối diện với Khương Kiến Dân và Tôn Hội Vân: "Ba mẹ, tụi con đi trước, mọi người cũng đừng lo lắng cho Tuệ Tuệ, con chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, không để cô ấy chịu bất cứ sự tủi thân nào."
"Ai, được, Thần Nham con cũng nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, đừng quan tâm đến mấy việc vô nghĩa của nó." Tôn Hội Vân gật đầu, dặn dò con rể hai câu.
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, Tuệ Tuệ rất ngoan."
"Con đã nói như thế thì mẹ yên tâm rồi, con cũng phải chú ý thân thể, mẹ nghe Ninh Ninh nói có đôi khi con bận đến mức không ăn cơm, như thế là không được, thân thể quan trọng nhất đấy có biết không?"
"Mẹ, con nhớ rồi."
"Mau đi đi." Khương Kiến Lâm đứng bên cạnh vợ, thúc giục: "Đừng để trễ."
"Ba mẹ, hai người nhớ tự chăm sóc tốt cho bản thân, con sắp xếp người đến đây lắp đặt điện thoại trong nhà, sau này hai người nhớ Tuệ Tuệ thì cứ gọi điện cho cô ấy."
"Trời ạ, rất đắt đó, ba mẹ đến bưu cục gọi điện cũng được, con lắp mấy cái đó làm gì để lãng phí tiền."
Thời buổi này điện thoại cũng không quá phổ biến, lắp đặt một cái cũng cực kỳ phiền, đầu tiên phải xin giấy phê duyệt, giá cả cũng không rẻ.
Huyện lớn như huyện Dung, thì số lượng nhà có điện thoại cũng chỉ có hai ba nhà, người khác toàn đến bưu cục, hơn nữa có rất nhiều người ngay cả việc đến bưu cục gọi điện mà cũng tiếc, nên chuyển sang viết thư nhiều hơn.
"Không đắt, tiền lắp đặt thiết bị con đã trả, sau này mỗi tháng tiền điện thoại của hai người sẽ được đưa trực tiếp đến trạm của Nam Thành, khấu trừ trong tiền trợ cấp của con, mọi người đừng lo lắng."
Tôn Hội Vân nói: "Mẹ đâu lo lắng chuyện phải trả tiền, mà là lo cho các con, vợ chồng vừa mới kết hôn sau này phải sinh con, không thể lãng phí." Nhìn con gái bây giờ không kiếm được tiền, tâm trạng chơi bời còn đang ở đó, cả nhà phải dựa dẫm vào kinh tế của con rể, sao bà có thể không lo.
"Mẹ, mẹ yên tâm mấy việc đó không phải là vấn đề." Quý Thần Nham chưa nói cho dù anh không có tiền trợ cấp thì việc anh nuôi bọn họ cũng không phải là vấn đề.
"Ai da, Hội Vân nhà bà sắp được lắp điện thoại à, tốt quá, sau này liên lạc với Ninh Ninh cũng tiện, Thần Nham suy nghĩ chu đáo thật." Hàng xóm nói chuyện rất hâm mộ, nhìn xem con rể nhà người khác chu đáo thật.
"Sau này mọi người có việc gì gấp cũng có thể dùng chiếc điện thoại đó, tiền sẽ được trả bằng tiền trợ cấp của cháu." Quý Thần Nham nói với những vị hàng xóm đến đưa tiễn.
Thật ra thời buổi này vốn dĩ chẳng có bao nhiêu người biết sử dụng điện thoại, cho nên cũng không biết liên lạc với ai, nhưng mấy lời này của anh lại làm cho mọi người cảm thấy vui vẻ, ấn tượng của mọi người dành cho Quý Thần Nham đã trực tiếp vượt lên mức con rể ruột nhà mình, trong miệng trong lòng toàn là những lời tán dương.
Sau khi tiễn bọn họ đi thì mọi người vây quanh Khương Kiến Dân và Tôn Hội Vân "Hai vợ chồng ông bà hết khổ rồi, có đứa con gái ngoan như Ninh Ninh, bây giờ lại có một đứa con rể tốt như thế."
Tuy rằng Tôn Hội Vân ngoài miệng oán giận quá lãng phí, quá đắt, nhưng tâm trạng vô cùng vui vẻ, Quý Thần Nham làm mấy việc này không phải để dỗ Ninh Ninh hay sao?
"Ai da cũng không phải tôi khoe khoang gì, nhưng Thần Nham đúng là rất tốt."
"Lại nói tiếp tên con rể nhà bà nghe rất quen tai, hình như đã nghe qua ở đâu đó rồi nhưng không nhớ nổi đó là ai."