Chương 223: Sự Tích Gì Của Tôi?
Chương 223: Sự Tích Gì Của Tôi?Chương 223: Sự Tích Gì Của Tôi?
Trên máy bay, chàng tiếp viên hàng không đẹp trai sẽ giúp bạn cởi dép, sau đó lại giúp bạn cất áo khoác.
Sau khi chờ bạn ngồi xuống thì bắt đầu thực hiện nhiệm vụ, thật ra trước kia cô cũng không thích ăn mấy món trên phi cơ, chủ yếu nhìn thấy anh đẹp trai bận trước bận sau chăm sóc cho mình, nên không nhịn được.
Cũng không biết bây giờ trên phi cơ có mấy thứ đó hay không.
Sau khi tài xế chở bọn họ đến sân bay, thì lại có thêm một người đến, khi nhìn thấy Quý Thần Nham thì phản ứng đầu tiên là cúi đầu gập người chào,"Lãnh đạo."
"Quay về dọc đường đi hai người nhớ chú ý an toàn."
"Vâng lãnh đạo."
Xe vừa rời đi, Khương Tuệ Ninh lập tức nghe thấy tiếng cười sang sảng,"Để ta nhìn xem đây là ai?"
Câu chữ rõ ràng, thanh âm hồn hậu hữu lực truyền đến từ sau lưng bọn họ.
Khương Tuệ Ninh nhìn thấy Quý Thần Nham mím môi lại, rồi nhắm mắt, sau một lúc lâu mới bất đắc dĩ nắm tay Khương Tuệ Ninh quay đầu lại, hô to: "Lãnh đạo." "Vẫn biết ta là lãnh đạo của cậu?"
Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua ông lão với mái tóc hoa râm, tóc không chút cầu thả từ đằng trước ra đằng sau, ở niên đại này chắc chắn kẹo xịt tóc có công hiệu rất tốt, nếu không thì không có khả năng làm cho tóc gọn gàng như thế, bởi vì chẳng hề có một tí tóc thừa nào.
Thoạt nhìn rất phấn chấn.
Ngược lại so với Quý Thần Nham mang quân trang nghiêm túc, thì ông ấy lại mặc một bộ quần áo Tôn Trung Sơn màu than chì, trên mặt còn nở một nụ cười, thoạt nhìn không giống kiểu người làm cho Quý Thần Nham cúi đầu gọi một tiếng lãnh đạo.
"Sao ngài lại có mặt ở đây?"
"Nhìn xem tên nhãi ranh cậu nói cái gì? Tôi không thể đến sao?"
Đây là lần đầu tiên Khương Tuệ Ninh nghe thấy có người ngang nhiên gọi Quý Thần Nham là tên nhãi ranh, phải biết rằng ngay cả quan chỉ huy cũng không dám gọi anh như thế.
Mà bây giờ lại bị mắng thế này nhưng không dám cãi lại, thật sự làm cho người ta quá kinh ngạc.
"Còn không mau giới thiệu cô nhóc này đi?"
Quý Thần Nham nghe được mệnh lệnh, giới thiệu Khương Tuệ Ninh với người có hơi 'cải lão hoàn đồng' này. Khi Khương Tuệ Ninh biết người trước mắt chính là Vạn Minh Sâm, thì đôi mắt lập tức trừng lớn một chút.
Chỉ một động tác nhỏ ấy cũng bị Vạn Minh Sâm bắt được,"Nha đầu này quen biết ta, là do tên nhãi ranh Thần Nham nói đúng không? Nó có nói mấy lời không hay về ta không?"
Khương Tuệ Ninh vội lắc đầu, nào dám nói tên của ông là do bản thân biết được ở đời sau.
Khó trách ông dám nói Quý Thần Nham như thế, đúng thật ông ấy có bản lĩnh như thế.
"Ngài đừng dọa cô ấy sợ."
Nghe Quý Thần Nham nói xong, Vạn Minh Sâm nhấc nhấc mi mắt lên, đỡ trán nói: "Nhìn chút tiền đồ này của cháu xem." Sau đó lại cười tum tim hỏi Khương Tuệ Ninh: "Cô nhóc này, tôi dọa cháu sợ rồi sao?"
Khương Tuệ Ninh hơi khẩn trương lắc đầu,"Không có, lúc nãy cháu nghe được tên của ngài, nhớ đến sự tích trước kia của ngài."
Vạn Minh Sâm vô cùng hứng thú, hỏi: "Sự tích gì của tôi?"
Khương Tuệ Ninh nhanh chóng nói ào ào một số sự tích trước kia của ông, càng nói Vạn Minh Sâm càng vui vẻ.
Cuối cùng chờ Khương Tuệ Ninh nói xong, Vạn Minh Sâm không nhịn được bật cười ha ha,"Cô nhóc thông minh lanh lợi như thế này sao lại bị tên ngốc kia lừa tới tay? Nói cho tôi nghe là bị nó lừa hay bị nó uy hiếp?"