Chương 224: Nhãi Ranh
Chương 224: Nhãi RanhChương 224: Nhãi Ranh
Quý Thần Nham nghe được thì lập tức cảm thấy đau đầu, giữ tay Khương Tuệ Ninh kéo về lại bên mình,"Ngài muốn cháu cô đơn cả đời sao?"
Vạn Minh Sâm trừng mắt liếc Quý Thần Nham một cái, nói: "Nói giỡn có được không? Cô nhóc đi theo cháu thật đáng thương, nhưng mà cô nhóc, tôi phải cảm ơn cháu đã chịu cưới tên ngốc này, nếu không thì cháu cứ nhìn bộ dạng này của nó đi, nói không chừng sẽ cô đơn cả đời."
Tâm trạng đang khẩn trương của Khương Tuệ Ninh, đã biến mất sạch sẽ trong những lời nói vui đùa của ông cụ, trong cuộc đối thoại giữa hai người cũng biết Vạn Minh Sâm coi Quý Thần Nham như con trai mình, nếu không thì sẽ không tùy tiện đùa giỡn như thế.
"Không có, cháu còn nhỏ nên cháu phải cảm ơn Thần Nham vẫn luôn bao dung cháu."
Vạn Minh Sâm thấy Khương Tuệ Ninh ngoan như thế, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Quý Thần Nham/,Nhãi ranh, quả nhiên người ngốc có phúc ngốc, nhưng phải đối xử với nha đầu của người khác cho tốt có biết không?"
"Cháu biết rồi."
Vui đùa vài câu, Vạn Minh Sâm lập tức nói chuyện chính với Quý Thần Nham, nghe rất rõ lời nói của hai người, nhưng Khương Tuệ Ninh cũng không hiểu nó có nghĩa gì.
Bởi vì Vạn Minh Sâm cũng phải vê Đông Thành, cho nên bọn họ có thể ngồi phi cơ riêng của ông.
Chẳng khác nào nói chiếc phi cơ này cố ý phục vụ cho bọn họ.
Chuyện này làm cho Khương Tuệ Ninh phấn khởi vô cùng.
Quý Thần Nham và Vạn Minh Sâm bàn chuyện thì cứ bàn, Khương Tuệ Ninh đi theo bí thư Trần ra ngoài.
Thấy người rời đi Vạn Minh Sâm còn không nhịn được trêu ghẹo một câu,'Lần trước Viễn Kinh về thủ đô gặp ta đã cáo trạng cậu, nói cậu vì một cô gái mà rót nhiều đến mức làm cho nó nôn cả đêm, ta thấy đúng thật là bảo bối, đi đâu cũng mang theo."
Đầu Quý Thần Nham cũng không ngẩng lên, thần sắc nhàn nhạt nói: "Cậu ta còn cáo trạng? Là do cậu ta dẫn theo Trạch Hưng và Quốc An đến rót rượu mời cháu, mấy bình rượu trắng thì một nửa là do cháu uống, tửu lượng của cậu ta không tốt còn đi cáo trạng? Tiền đồ..."
Trong việc này thật ra Vạn Minh Sâm lại đồng ý với Quý Thần Nham, Lương Viễn Bội đứng trước mặt anh đúng thật chỉ có kết cục bị bắt nạt, lúc trước Quý Thần Nham không muốn rời khỏi không quân, nên Lương Viễn Bội chỉ có thể chịu kiếp bị đè. Nhưng mà quan hệ của bọn họ thật ra không bị ảnh hưởng từ những việc đó, tâm tư của Quý Thần Nham đoan chính, Viễn Bồi cũng không phải là người hướng nội gì.
"Không nói cái gì khác, bảo bối là nha đầu này đúng không? Nhưng mà nha đầu này cũng được, so với trước kia... Được rồi không nói chuyện quá khứ, ta còn nghe nói đi một chuyến đến trạm còn phổ cập lại kỹ thuật trồng rau nhà kính, lúc Diêu Chử quay về còn tấm tắc khen."
"Những việc khác thì ta không rõ lắm, nhưng nha đầu này tâm tư đơn giản, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu, cậu chỉ hợp với những người có tâm tư đơn thuần, cậu thì lại kỹ tính, đa nghi quá, không phù hợp với người đa nghi giống cậu."
"Ngài đang khen cháu sao? Hay khen cô ấy?"
"Khen cả hai."
"Cảm ơn ngài!!"
Vạn Minh Sâm giơ tay lên chỉ chỉ anh, sau một lúc lâu thì cười mắng một câu: "Nhãi ranh."