Chương 227: Mối Quan Hệ Mẹ Chồng Nàng Dâu
Chương 227: Mối Quan Hệ Mẹ Chồng Nàng DâuChương 227: Mối Quan Hệ Mẹ Chồng Nàng Dâu
Quý Thần Nham không nói chuyện mà nhìn thoáng qua mẹ, rõ ràng anh không tin lý do này.
"Không có việc gì mà mẹ chạy tới đây, không thấy mệt ạ?"
"Mệt thì không tới à? Con trai con dâu cháu nội mẹ đều ở đây, dù có mệt cũng phải tới thăm chứ, cha con cũng muốn tới, nhưng vì mẹ lo vết thương cũ của ông ấy không chịu được giày vò nên vừa lúc Diêu Chử về, mẹ cũng tới đây một mình."
"Con đã nói là tới Tết sẽ dắt Tuệ Tuệ về mà, mẹ đi chuyến này mệt mỏi biết bao, hơn nữa cũng không báo trước để con đặt vé máy bay cho mẹ, mẹ đi xe lửa tới đúng không?"
"Diêu Chử đặt vé giường mềm, nằm ngủ một giấc là tới rồi, làm gì vất vả như con nói chứ, năm đó mẹ theo cha con lên tiền tuyến, có cái khổ nào là chưa ăn đâu, bây giờ đã khá lắm rồi. Được rồi được rồi, con đừng lải nhải nữa, sức khỏe mẹ thế nào tự mẹ biết, nếu con có thể tự chăm sóc bản thân mình thì mẹ cần gì phải lăn lộn chuyến này chứ?"
"Con bị sao cơ?”
Nghiêm Bội Lan liếc mắt nhìn Khương Tuệ Ninh một cái, không nói tiếp lời con trai mà cúi đầu uống một ngụm nước.
Ánh mắt Khương Tuệ Ninh đảo qua hai người một vòng, nhìn ra được quan hệ giữa hai mẹ con họ chắc cũng không tệ.
"Ninh Ninh, mẹ dắt con ra phòng khách, lúc các con kết hôn cha mẹ không kịp tới đây, lần này tới cũng mang một ít đồ chơi nhỏ cho con." Nghiêm Bội Lan lôi kéo Khương Tuệ Ninh, nhìn phần canh còn thừa hơn nửa trong chén con trai, cau mày,"Mau uống hết canh đi, đừng kén ăn."
Quý Thần Nham nhìn chén canh trước mặt một chút, ngửa đầu uống hết một hơi, từ khi nào mà nước canh dì Lưu hầm lại kém như thế, hương vị này kỳ quá.
Anh nhìn thoáng qua chén của Khương Tuệ Ninh, vậy mà cũng uống hết được, cô bé nhà anh cũng dễ nuôi quá, sao không kén chọn chút nào vậy?
Khương Tuệ Ninh còn tưởng rằng đồ chơi nhỏ mà mẹ chồng nói thật sự là đồ chơi nhỏ, ai ngờ lúc nhìn thấy trong đầu cô chỉ còn bốn chữ giàu vô nhân tính...
"Thần Nham có đưa cho còn thứ gì mà ông bà nội nó để lại không?"
Khương Tuệ Ninh gật đầu, Nghiêm Bội Lan nghe xong thì hài lòng, gật đầu nói: "Ngày xưa nhà ông nội Thần Nham là nhà giàu ở Hải Thành, chỉ là những năm qua hỗn loạn nên không để lại bao nhiêu, một phần này là của hồi môn năm đó của mẹ, vốn định chờ khi nào các con về thủ đô thì sẽ cho con, nhưng lần này mẹ đến nên cũng tiện thể mang tới cho con luôn, cũng chang còn bao nhiêu, Ninh Ninh đừng chê nhé."
Khương Tuệ Ninh nào dám chê, không có món nào trong mấy thứ này là không thể hiện được nhà mẹ chồng mình đã từng vinh quang cao quý đến mức nào.
Nghiêm Bội Lan tiếp tục kéo tay Khương Tuệ Ninh nói: "Theo lý thì người trẻ tuổi xinh đẹp như con, lại kết hôn lần đầu thì nhà ta nên làm lớn cưới con vào nhà mới đúng, nhưng Thần Nham lại vội vàng gấp rút cưới con về như thế, sau khi con tới thì nhà ta mới nhận được tin, nhà ta không biết nên bồi thường thế nào cho con, chỉ đành khiến Ninh Ninh chịu tủi thân, không có hôn lễ rầm rộ nhưng nhưng thứ chúng ta nên cho con thì chắc chắn sẽ không thiếu thứ nào, hơn nữa ngày thường Thần Nham sai ở đâu thì con cứ nói với mẹ, mẹ dạy nó thay con."
"Từ nhỏ là thằng bé Thần Nham này đã có chủ kiến rồi, cũng được tính là đứa bé đỡ lơ, nhưng hiểu chuyện quá cũng không có gì thú vị, con nhớ bao dung nó nhiều hơn nhé, có được không?"
Khương Tuệ Ninh nghe xong những lời mẹ chồng nói, cảm thấy mình đúng là may mắn.
Người mẹ chồng này không lên mặt với cô, cũng hoàn toàn không tính toán bất cứ điều gì, thậm chí còn cho mình đủ sự tôn trọng.
"Mẹ, mẹ yên tâm, Thân Nham đối xử với con tốt lắm..." Con cũng sẽ dành cho anh ấy tình yêu giống nhu the.
Chỉ là còn chưa nói dứt lời thì Quý Thần Nham đã bước tới, đi đến cạnh Khương Tuệ Ninh, thản nhiên nói: "Mẹ à, mẹ tới đây một chuyến cũng mệt rồi, nói ít thôi."
Nói rồi anh kéo Khương Tuệ Ninh về chỗ mình ngồi.