Chương 226: Gặp Cha Mẹ Chồng
Chương 226: Gặp Cha Mẹ ChồngChương 226: Gặp Cha Mẹ Chồng
Còn Quý Thần Nham thì nhìn chằm chằm cô hai giây, nhéo mũi cô rồi nói: "Em nghĩ hay thật đấy."
"Hả, không cho em tiền mà đuổi em đi luôn sao?”
"Phụt." Trần Huy thật sự nhịn không được nữa, trong đầu đồng chí Khương này chứa cái gì thế?
Quý Thần Nham bất đắc dĩ, chọc vào trán cô,"Trong đầu chứa cái gì có ích một chút, em là vợ tôi nên không ai có thể đuổi em đi được, nơi đó là nhà em, chỉ có em đuổi người khác đi thôi, hơn nữa mẹ tôi, cũng là mẹ chồng em rất thích em."
"Sao lại thế được?" Chưa từng gặp qua thì sao lại thích được.
Mặc dù suốt cả đường Quý Thần Nham đều luôn động viên Khương Tuệ Ninh, nhưng cô vẫn nhịn không được thấy căng thẳng và lo lắng, dù sao cô cũng sợ mình làm chuyện gì không tốt trước mặt cha mẹ Quý Thần Nham, khiến mẹ chồng ghét bỏ.
Chờ tới trước cửa nhà, lúc thư ký Trần mở cửa thì hai tay Khương Tuệ Ninh đang siết chặt.
Kết quả thư ký Trần còn chưa kịp móc chìa khóa ra thì cửa nhà đã mở, Khương Tuệ Ninh nghe được động tĩnh thì lập tức đứng thẳng người.
Một người phụ nữ trung niên xa lạ cứ xuất hiện trước mắt cô như thế. Bà ấy có vẻ ngoài dịu dàng, trên mặt có in dấu vết của thời gian nhưng vẫn không làm ảnh hưởng đến sự xinh đẹp của bà. Dáng người cao thẳng, mái tóc xen lẫn những sợi tóc bạc được búi thành một búi tóc duy nhất.
Bà ấy mặc một bộ quần áo nhạt mà nhưng trang nhã, hòa cùng khí chất bộc ra từ xương cốt khiến bà càng thêm sang trọng ưu nhã.
Nhìn người đứng ngoài cửa, nụ cười trên mặt lại rạng rỡ hơn trên mặt, nụ cười mang theo sự cao quý nhưng lại vẫn rất hiền lành.
"Là Ninh Ninh đấy à?"
Khương Tuệ Ninh liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra đây là mẹ của Quý Thần Nham, diện mạo hai mẹ con họ cũng rất giống, trước kia cô không tưởng tượng nổi người mẹ có thể sinh ra đứa con trai như Quý Thần Nham sẽ đẹp đến mức nào, bây giờ sau khi nhìn thấy mẹ chồng thì cô đã hiểu ngay.
Năm tháng không đánh bại được người đẹp là đang chỉ người như mẹ chồng cô, mẹ chồng cô đẹp quá đi mất, vừa đẹp vừa sang nữa.
"Mẹ."
Trong sự hoảng loạn, Khương Tuệ Ninh nhanh chóng kêu lên.
Ý cười của Nghiêm Bội Lan càng rõ ràng, một tiếng mẹ này khiến bà ấy trông hiền lành hơn.
Bà ấy vươn tay với Khương Tuệ Ninh, nói: "Mau vào, đi đường mệt rồi, trông sắc mặt con không tốt chút nào."
Khương Tuệ Ninh nhanh chóng nắm lấy tay mẹ chồng, không ngờ mẹ chồng không chỉ đẹp mà giọng cũng dịu dàng nữa.
"Không mệt ạ, không mệt ạ."
"Mẹ." Quý Thần Nham ở bên cạnh kêu một tiếng.
Nghiêm Bội Lan cười gật đầu với con trai: "Vào hết nhanh đi, ở nhà mình mà còn giống như khách vậy, còn thế nữa sẽ khiến Ninh Ninh căng thẳng đấy."
Khương Tuệ Ninh phát hiện mẹ chồng mình rất lợi hại, câu đầu tiên đã tìm lý do cho sự hồi hộp của cô, cô không khỏi sinh thiện cảm với người mẹ chồng này.
"Đồng chí Quý, đồng chí Tiểu Khương về rồi à? Đi đường mệt rồi, lại đây uống chén canh trước đi." Dì Lưu ra khỏi bếp thì thấy hai người đã về, vô cùng vui mừng.
Hơn nửa tháng này trong nhà không có Khương Tuệ Ninh nên vô cùng lạnh lễo, bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng náo nhiệt lại.
"Bên ngoài lạnh lắm đúng không, uống chút canh để làm nóng người đi." Nghiêm Bội Lan kéo Khương Tuệ Ninh đến nhà ăn, đặt chén canh gà ấm áp vào trong tay cô.
Khương Tuệ Ninh vừa mừng vừa lo, nhận lấy rồi nói: "Cảm ơn mẹ, con tự làm là được ạ." Nghiêm Bội Lan mỉm cười ngồi một bên với cô, Quý Thần Nham đi cất hành lý xong cũng tới đây.
Mẹ ruột không quan tâm anh, mà để dì Lưu bưng một chén canh lên cho anh.
Anh ăn không quá hai ngụm lại để xuống, cứ cảm thấy hương vị canh này kỳ kỳ thế nào đó.
"Mẹ, sao mẹ tới đây?”
Anh đã sớm nói với cha mẹ rằng ăn Tết sẽ dắt Tuệ Tuệ về nhà, lúc ấy cha mẹ cũng muốn tới đây một chuyến, nhưng anh lấy lý do Tuệ Tuệ vừa gả tới đây nên còn chưa thích ứng để từ chối, không ngờ mẹ lại không nói lời nào đã đến rồi.
"Xem con nói gì kìa, không lẽ không có chuyện øì thì mẹ không được đến thăm các con sao." Lúc Nghiêm Bội Lan nói chuyện rất dịu dàng, luôn hàm chứa ý cười, giọng điệu cũng không vội vàng, nghe không ra có trách móc gì không.