Chuong 233: Khf Chat
Chuong 233: Khf ChatChuong 233: Khf Chat
"Thấy cháu chịu để ý như vậy là thật lòng xem Ninh Ninh như mẹ, vậy sao cháu vẫn luôn gọi Ninh Ninh là Khương Tuệ Ninh như thế? Điều này đúng là không được lễ phép lắm."
Hai người họ không kém nhau bao nhiêu cả, nhưng vai vế lại thật sự quá chênh lệch, Nghiêm Bội Lan nói lời này cũng chỉ là thuận miệng.
"Mẹ." Quý Tử Thư không khỏi trừng mắt, giọng nói bỗng to hơn bình thường, nhưng cậu cảm giác được có người tò mò nhìn đến chỗ mình nên vội vàng, lúng túng cúi thấp đầu.
Nói thì nói như thế nhưng Nghiêm Bội Lan cũng chỉ nhìn sang cậu một cái: "Vậy con nói xem nếu con gọi Ninh Ninh là chị, xem cha con có xử lý con hay không."
Quý Tử Thư: "Thế nhưng con cũng không muốn gọi dì ấy là mẹ." Không phải không muốn mà là thật sự cậu không thể gọi được.
Nghiêm Bội Lan có thể hiểu được, chẳng qua mỗi lần nghe Tử Thư gọi tên của Ninh Ninh, bà ấy cũng cảm thấy kỳ lạ, bà ấy luôn cảm thấy Khương Tuệ Ninh giống như không phải con dâu của mình vậy, lại giống như một đứa bé được con trai mình nuôi hơn.
Khương Tuệ Ninh mua một hơi ba món đồ lót, còn mua cả một bộ đồ ngủ, lại mua cho Quý Thần Nham một chiếc quân lót và đồ ngủ, sau cùng được gói lại rất kỹ càng, đặt tận cùng bên dưới của chiếc áo lông mới xuống lầu dưới tìm kiếm mẹ chồng và con trai lớn.
Mới vừa bước xuống đã có thể gặp được họ, cô giơ tay vẫy gọi họ.
Người bán hàng bên này cũng vừa khéo gói xong chiếc máy ảnh, nhìn thấy cô gái đang đứng ở xa vẫy tay, lại liếc mắt nhìn Quý Tử Thư, nhắc nhở cậu nói: "Đồng chí, bạn gái của cậu đang ở phía sau kìa."
Hai người họ quay đầu lại thì nhìn thấy Khương Tuệ Ninh đang đi đến. Quý Tử Thư cắn răng nói: "Đó là mẹ tôi."
Lời giải thích này khiến người bán hàng sửng sốt một hồi, cô ấy cũng vui vẻ nói: "Tôi xin lỗi, mẹ của cậu nhìn còn quá trẻ tuổi."
Nghiêm Bội Lan nhìn thoáng qua cháu trai, khóe miệng bà ấy cũng lộ ra ý cười.
Quý Tử Thư cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, cậu cảm thấy mặt mình giống như nóng lên nên cúi đầu không muốn nói chuyện.
Chờ Khương Tuệ Ninh đi đến, khi cô còn chưa mở miệng nói lời nào đã bị Quý Tử Thư nhanh chóng cầm giúp đồ trong tay cô, đẩy vai cô đi lên phía trước: "Nhanh lên, tôi nhìn thấy phía trước có cửa hàng quần áo, dì đi xem một vòng đi!"
"Làm sao vậy? Quý Tử Thư, sao mặt cậu đỏ vậy?" Khương Tuệ Ninh cảm thấy Quý Tử Thư rất khác lạ, nhưng khi cô dò hỏi thì lại nhìn mẹ chồng mình.
Cô cảm thấy cô có muốn hỏi Quý Tử Thư sẽ không nhận được câu trả lời nào.
Nghiêm Bội Lan nhìn thấy ánh mắt cầu xin giúp đỡ của cháu trai thì chỉ lắc đầu, nói: "Không có việc øì đâu, có thể trong này quá nóng ấy mà."
Quý Tử Thư nghe bà nội nói vậy, cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Nếu để Khương Tuệ Ninh biết được mình mới gọi cô là mẹ, chắc chắn sau này mỗi ngày cô đều bắt ép cậu phải gọi cô bằng mẹ mất.
"Đúng là nóng. Lò sưởi của phương bắc tốt quá, rất thoải mái." Khương Tuệ Ninh nhịn không được phải cảm khái một câu. Là một người đến từ phương nam, trước kia cô vẫn thường hâm mộ mấy đứa bé phương bắc.
Quý Tử Thư nhìn cô, mua được một ít đồ như thế đã thỏa mãn rồi? Đúng là ngốc!
Khương Tuệ Ninh đi ngang qua lầu một, khi nhìn thấy một cửa hàng bán áo khoác da, là loại được làm lại từ những kiểu dáng ở hải ngoại, cộng thêm phần cổ bằng lông rất dày.
Cô tự ý muốn mua cho Quý Tử Thư một chiếc. Khương Tuệ Ninh phát hiện đứa con trai lớn này đúng là móc áo di động, cậu mặc cái gi cũng đẹp.
Cậu có bề ngoài rất nghiêm chỉnh, theo lý mà nói loại quần áo này rất dễ tôn lên tính ngang ngược của những người vô lại, nhưng với Quý Tử Thư thì không, cậu vẫn đàng hoàng như thế.
Khương Tuệ Ninh nhìn chằm chằm vào cậu rất lâu, cô nhớ lại trước đây cô còn cảm thấy Quý Tử Thư này có khí chất không giống Quý Thần Nham, có thể đây chính là khí chất trên người của anh cả của Quý Thần Nham.