[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 234 - Chương 234: Nhớ Tôi Không?

Chương 234: Nhớ Tôi Không? Chương 234: Nhớ Tôi Không?Chương 234: Nhớ Tôi Không?

Nhìn bề ngoài Quý Tử Thư chỉ hơi giống Quý Thần Nham ra thì cậu đúng là chẳng còn gì giống Quý Thần Nham nữa.

"Không đẹp sao?" Quý Tử Thư thấy Khương Tuệ Ninh cứ nhìn mình chằm chằm, cậu không được tự nhiên lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn vào chiếc gương ở đẳng kia.

"Đẹp, đẹp." Khương Tuệ Ninh lại quay sang hỏi mẹ chồng: "Mẹ, mẹ thấy có đẹp không?"

Nghiêm Bội Lan nhìn trước nhìn sau một lần, bà ấy cũng hài lòng gật đầu: "Đẹp lắm. Tử Thư của chúng ta mới đó mà trưởng thành rồi, rất có dáng vẻ của cha cháu."

Quý Tử Thư rất hài lòng, mặc quần áo thành thục trên người khiến người khác có cảm giác cậu đã trưởng thành.

Giống như cậu cũng có thể bảo vệ được ngôi nhà này.

Hôm nay Quý Thần Nham về nhà khá trễ, khi anh về đến nhà thì trong nhà rất yên tĩnh.

Dì Lưu mở cửa cho anh, bà biết anh còn chưa ăn cơm nên nhanh chóng dọn cơm lên bàn.

"Đồng chí Quý, trước tiên cậu uống chút canh đi"

Quý Thần Nham nhớ đến canh uống vào tối hôm qua, mùi vị rất kỳ lạ khiến người ta rất khó chịu, nói thật thì anh không muốn đụng đến thứ đó lần thứ hai, tuy anh đã kiềm chế rất nhiều lần nhưng vẫn rất dễ dàng làm Tuệ Tuệ bị thương.

Thân thể của anh cực kỳ khỏe mạnh, căn bản không cần bất kỳ thứ gì trợ giúp nữa.

Cho nên anh không nhận chén canh dì Lưu đưa cho: "Tôi trực tiếp ăn cơm là được rồi."

Dì Lưu nhớ đến thứ hôm qua đồng chí Nghiêm đưa cho mình đi nấu thì vội vàng nói: "Đồng chí Quý, cậu yên tâm! Đây là canh cá đồng chí Tiểu Khương đã học và hầm."

"Canh Tuệ Tuệ nấu?" Nghe vậy Quý Thần Nham mới nhận lấy canh uống một ngụm.

Nước canh màu trắng đục, hương vị rất thanh, không có mùi cá tanh, đúng là rất ngon.

"Đúng vậy, hôm nay đồng chí Tiểu Khương đã học được vài thứ, cô ấy còn nói sau này cậu bận rộn cô ấy sẽ chuẩn bị đồ ăn đưa đến Tam Bộ cho cậu. Cô ấy còn học hỏi rất nhiều cách chăm sóc con cái từ chỗ đồng chí Nghiêm.." Dì Lưu kể không ngừng những hoạt động ở nhà trong suốt một ngày nay của Khương Tuệ Ninh.

Ăn cơm xong, di Lưu thu dọn bát đũa, Quý Thần Nham cũng lên lầu.

Anh tưởng rằng vợ mình đã ngủ nên lúc mở cửa phòng đã cố ý mở rất nhẹ, kết quả vừa mở cửa ra thị một cái ôm mềm mại, thơm tho đã nhào vào lòng mình.

Quý Thần Nham nhanh tay ôm lấy người cô, bàn tay ấm áp dán vào eo thon của cô, da thịt nơi đó vừa trơn bóng, vừa non mịn, mùi thơm thuộc về cô trong nháy mắt đã bao quanh người anh, cô giống như dây leo mùa xuân, vừa nhào đến người anh đã quấn chặt vào.

Anh cúi đầu nhìn người trong lồng ngực mình, chỉ nhìn thấy trên hai bờ vai nhỏ kia là hai sợi dây nhỏ làm lộ ra một vùng da thịt trắng nõn như tuyết xuyên thấu bên dưới lớp vải mỏng như cánh ve, vải vóc không che được dáng người mảnh mai như không xương.

Quý Thần Nham chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình giống như bị phình ra, bàn tay anh giữ chặt eo cô, dùng chân khép cửa phòng, sau đó mới ôm người trong ngực mình xoay vòng lại, để lưng cô tựa vào cửa, bóp lấy chiếc cằm nhỏ, mạnh mẽ hôn xuống.

Một bàn tay khác đã linh hoạt tiến vào bên trong quần áo, tùy ý du tẩu.

Cảm giác ngứa ngáy truyền đến từ sau lưng khiến hai cánh tay của Khương Tuệ Ninh cũng không còn vững, cô chỉ biết bám chặt vào cổ anh.

Quý Thần Nham bóp chặt eo cô, sốc người lên cao hơn, ấn cô vào lồng ngực mình.

Đầu lưỡi của anh đều nóng hổi, giống như bị châm lửa, chỗ nào cũng bị nhiệt đột đốt cháy. Nụ hôn này rõ ràng Khương Tuệ Ninh muốn làm chủ nhưng sau cùng người cầu xin buông ra cũng là cô.

Một lúc lâu sau đó cô mới được buông ra, nhưng cô đã ngã gục trong lồng ngực Quý Thần Nham giống như nước.

"Tuệ Tuệ nhớ tôi?"
Bình Luận (0)
Comment