Chương 237: Đuổi Sát Phía Sau
Chương 237: Đuổi Sát Phía SauChương 237: Đuổi Sát Phía Sau
Quý Tử Thư muốn quay lại nói hai câu, nhưng kết quả quay lại đã nhìn thấy ánh mắt kia của cha mình thì đành phải ngoan ngoãn gật đầu nói: "Biết rồi." Sau khi xuống xe, cậu quay người lại nói với người ngồi trong xe: "Cha.. mọi người chú ý an toàn, con vào trường đây."
Quý Thần Nham khẽ gật đầu, ngược lại là Khương Tuệ Ninh, cô còn phất tay với cậu: "Nhanh đi, nhanh đi, coi chừng trễ!"
Tài xế nhìn thấy Quý Tử Thư đã đi vào trường mới khởi động xe đi tiếp, xe chạy thẳng đến nơi làm việc của Khương Tuệ Ninh.
Khương Tuệ Ninh ngồi ở dãy ghế sau, khi quay đầu lại cô nhìn thấy Quý Thần Nham vẫn một mực nhìn chằm chằm vào mình nên hỏi: "Anh nhìn em làm gì?"
Quý Thần Nham đưa tay nhéo má cô, lại hôn lên trán cô: "Tuệ Tuệ, em rất tốt."
Hành động hôn cô thế này khiến cô đỏ mặt, cô vội đẩy anh ra: "Anh làm gì đó?" Ánh mắt thì ra hiệu, ý nói trên xe vẫn còn người.
Kết quả, tài xế còn nhanh miệng nói một câu: "Lãnh đạo, đồng chí Khương, mắt tôi chỉ biết nhìn đường thôi."
Khương Tuệ Ninh...
Anh cũng không cần giải thích. Nghiêm Bội Lan ở Đồng Thành một tuần thì rời đi, ngay sau đó đã là tết dương lịch. Vì là tết dương lịch nên không được long trọng, rầm rộ như tết âm lịch, tuy nhiên vẫn mang ý nghĩ đã bắt đầu một năm mới.
Mấy ngày này Quý Thần Nham rất bận rộn, anh thường phải làm việc đến nửa đêm mới trở về nhà, không còn giống như trước kia. Bình thường quá trễ anh cũng sẽ ở lại ngủ luôn trong bộ nên đã lâu rồi cũng chưa thấy anh về.
Trong nhà luôn để lại một ngọn đèn cho người đi ở ngoài còn có thể tìm được hướng trở về.
Khương Tuệ Ninh cũng rất bận rộn, cô nhắc đến chuyện trồng rau trong nhà kính với chị Lưu, chị Lưu vô cùng quan tâm đến chuyện này, lúc này chị ấy đã liên hệ với một số thôn trấn gần đó làm nơi thí điểm.
Mà cô cũng cần viết kế hoạch cho dự án này, nộp lên mới có thể xin tiền tài trợ. Tuy Quý Thần Nham có thể giúp cô đã thông đường đi trong Tam Bộ nhưng cô cũng không muốn lấy một lời hứa suông đến ứng phó.
Hôm nay thư ký nói rằng Quý Thần Nham có hội nghị, có thể anh phải về nhà muộn. Khương Tuệ Ninh cũng không ngủ được nên cô lấy vở ra định viết kế hoạch này cho hoàn thành.
Rất lâu rồi cô không làm những công việc này nên cảm thấy có chút ngượng tay, mà lại không có máy tính, tất cả đều phải viết tay nên tốc độ hoàn thành chậm hơn rất nhiều.
Cho đến khi Quý Thần Nham trở về, anh nhìn thấy Khương Tuệ Ninh ngồi im lặng trên sofa nhỏ viết viết vẽ vẽ gì đó, trong tay còn cầm theo một đống bản thảo.
Tóc của cô được cài lại bằng một cây bút, có vài sợi tóc rơi trên trán, gương mặt nhỏ trắng noãn hơi nhíu lại, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.
Trên đỉnh đầu là ánh sáng êm dịu của ngọn đèn bao bọc xung quanh cô.
Quý Thần Nham chợt phát hiện thời gian ngừng lại chính là dáng vẻ như thế này, nơi nào có cô vĩnh viễn sẽ là nơi anh muốn tìm đến.
"Tuệ Tuệ." Anh bước vào nhà, gọi tên cô.
Khương Tuệ Ninh vừa nghe tiếng anh gọi mình thì lập tức ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười rất vui vẻ: "Anh trở về rồi sao? Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi. Tuệ Tuệ đang làm gì?"
"Đang viết bản kế hoạch."
Khương Tuệ Ninh nói xong thì đặt bút xuống, cô theo thói quen đưa tay về phía anh.
Quý Thần Nham xoay người ôm cô vào trong lòng mình, khi anh định cúi đầu hôn cô, kết quả Khương Tuệ Ninh không hề nể mặt chút nào đẩy anh ra.
Trên người Quý Thần Nham có mùi khói thuốc nồng nặc. Trước đây Khương Tuệ Ninh cũng không quá khó chịu với mùi thuốc lá, mà Quý Thần Nham dường như cũng không hút thuốc lá nên mùi khói thuốc trên người anh đoán chừng là mấy người trong phòng họp hút mà bị bám vào.
Theo lý thuyết hẳn là cô cũng không ngửi thấy.
Nhưng đêm nay Khương Tuệ Ninh cảm giác mình có khứu giác còn nhạy hơn cả chó, không những ngửi thấy rất rõ ràng mà còn khiến cô muốn nôn.
"Tuệ Tuệ, làm sao vậy?"
Trong dạ dày cô giống như có thứ gì đó muốn phun trảo ngay lập tức khiến cô không dám nói lời nào, cô vội vàng bịt miệng chạy vào phòng tắm.
Quý Thần Nham cũng đuổi sát phía sau.