[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 239 - Chương 239: Sắp Được Làm Cha

Chương 239: Sắp Được Làm Cha Chương 239: Sắp Được Làm ChaChương 239: Sắp Được Làm Cha

Khương Tuệ Ninh cảm nhận được giường đã bị lõm xuống một chút, trong lòng cũng có chút khẩn trương, tuy rằng vẫn luôn nghĩ sẽ sinh em bé, nhưng nếu thực sự có thì trong lòng cô có rất nhiều lo lắng, lo bản thân mình có đủ tư cách để trở thành mẹ hay không, rồi Quý Thần Nham có thực sự mong chờ đứa nhỏ này không? Anh thích con trai hay là con gái.

"Tuệ Tuệ?"

Quý Thần Nham nhìn người đang nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh mình, liền không nhịn được duỗi tay ôm lấy cô.

"Quý Thần Nham, có khả năng anh phải làm cha rồi..."

Đầu tiên Quý Thần Nham hơi sửng sốt một chút, sau đó liền ngạc nhiên, không thể tưởng tượng ra được, còn cuối cùng là lộ ra niềm vui sướng, một lần nữa đem Khương Tuệ Ninh ôm vào trong lòng ngực.

Rõ ràng là vẫn luôn mong muốn là được xoa vào cốt nhục của bản thân mình ở trong người cô, nhưng rồi lại sợ cô bị thương, nên anh đã nhẹ nhàng kiếm chế lại.

Cằm anh một lần rồi lại một lần cọ trên đỉnh đầu cô, nhưng lúc này cũng không có nói lời nào, chỉ có trái tim đang nhảy trong lồng ngực nóng bỏng mới biết anh đang khắc chế tâm tình đến mức nào.

"Tuệ Tuệ, có thật không? Tôi sắp được làm cha thật sao?"

Sau một lúc lâu sau Quý Thần Nham mới tìm được về giọng nói của mình, thậm chí anh còn không nghe rõ là bản thân mình đang nói cái gì, chỉ muốn xác nhận rằng Tuệ Tuệ của anh không đùa giỡn mình.

Tuệ Tuệ của anh thực sự đang mang trong người đứa con của anh.

Niềm vui sướng và kích động khi lần đầu tiên được làm cha của một người đàn ông trưởng thành giống như một đứa trẻ vậy, không biết phải nói gì, phải làm gì, chỉ có thể ôm lấy người trong ngực, thân thể cũng bất giác phát run lên.

Tất cả sự điềm đạm tự nhiên của anh như bình thường giờ như là trò đùa vậy, hóa ra anh cũng không phải có điều gì không làm được, hóa ra anh cũng có thứ mình muốn có, hóa ra cũng có những lúc anh không biết phải biểu đạt tình cảm của mình như thế nào.

Vợ anh có đứa nhỏ, gia đình bọn họ đã được hoàn chỉnh rồi.

Từ bây giờ trở đi cũng không phải chỉ còn một mình anh tự như con thuyền phiêu bạc một mình nữa.

Mà có ánh đèn ấm áp, có đồ ăn còn nóng hổi, có vợ chờ đợi, có âm thanh vui đùa của trẻ con.

"Tuệ Tuệ... Tuệ Tuệ..."

Khương Tuệ Ninh nghe thấy âm thanh hơi phát run của anh, thì lấy hai tay ôm chặt lấy mặt anh, dường như cô còn nhìn thấy ánh nước lấp lánh đang được anh áp chế đi ở nơi đáy mắt, miệng thì nở một nụ cười dịu dàng.

"Anh bị ngốc sao?"

"Đúng, tôi ngốc, Tuệ Tuệ, tôi không biết nên làm øì bây giờ? Em sẽ ghét bỏ tôi sao? Bảo bảo cũng sẽ ghét bỏ tôi sao?"

Khương Tuệ Ninh nhìn bộ dạng bất lực ấu trĩ của người đàn ông trước mặt thì không nhịn được bật cười thành tiếng, đây vẫn là Quý Thần Nham mà cô quen sao?

Đây là lời nói của Quý Thần Nham cao cao tại thượng sao?

"Tuệ Tuệ, cầu xin em đừng cười tôi, tôi cũng muốn từ từ bình tĩnh lại, nhưng tôi thực sự không biết nên làm cái gì bây giờ, tôi rất vui vẻ, tôi cũng chưa biết phải diễn tả niềm vui vẻ này với em như thế nào."

"Em biết không? Em chính là một điều từ ngoài ý muốn đến bất ngờ hạnh phúc trong cuộc sống của tôi, có được em, đời này của tôi coi như cũng thỏa mãn rồi, nhưng em lại muốn cho tôi càng thêm nhiều viên mãn hơn."

"Tuệ Tuệ, em có biết không, từ khi anh cả mất tích, tôi bị bắt rời khỏi Không Tư, mang theo Tử Thư và đuổi Phương Giai rời đi.. Tôi đã cho rằng đời này cứ như vậy trôi qua."

"Thật ra trước kia tôi cảm thấy như vậy vẫn tốt, nhưng có ai có cuộc sống viên mãn rồi mà không có ít mơ mộng có một gia đình hoàn chỉnh, tuy vậy không phải là tôi có năng lực khống chế vô cùng tốt sao? Ít nhất tôi có thể là chỗ dựa cho bọn chúng có thể tin tưởng."

"Nhưng chính là trời cao lại cố tình cho tôi gặp em, cho em giúp tôi có một ngôi nhà, một gia đình đúng nghĩa."

"Tuệ Tuệ, em thật không có đạo lý, thật vô lý."
Bình Luận (0)
Comment