[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 240 - Chương 240: Vui Sướng

Chương 240: Vui Sướng Chương 240: Vui SướngChương 240: Vui Sướng

"Rõ ràng là em mang đến cho tôi một sự kích động, một niềm vui sướng như vậy, không phải là để nhìn thấy bộ dạng không biết nên làm gì của tôi như bây giờ sao, vậy sao lại còn muốn cười tôi?"

"Tuệ Tuệ!!"

Quý Thần Nham lải nhải nói nhăng nói cuội một hồi lâu, nhưng người trong lồng ngực vẫn cứ yên lặng mà lắng nghe.

Mãi đến khi anh dừng lại không nói nữa, Khương Tuệ Ninh mới đột nhiên ngẩng đầu hôn anh, hôn lên bộ râu mới được cạo của anh, hôn lên chóp mũi, lên thái dương...

Quý Thần Nham nắm lấy tay cô, đáp lại tình yêu của cô.

Rõ ràng là trước kia Khương Tuệ Ninh đã tích cóp một đống từ để tỏ tình với anh, nhưng đến bây giờ, một khắc này cô không biết nên đáp lại anh như thế nào, chỉ có thể nói: "Quý Thần Nham, em đã đi qua quá khứ, cũng biết rõ tương lai, điều đó làm cho em cảm thấy hoang mang cùng bàng hoàng, em vẫn luôn không biết là vì cái gì, nhưng khi nhìn thấy anh em mới biết rằng, là vì anh cho em cảm giác an toàn." Nơi an toàn cũng chính là nhà.

Những lời âu yếm của người mình yêu đương nhiên sẽ là những lời êm tai nhất, Quý Thần Nham cũng là người bình thường, đương nhiên cũng thích nghe.

Những lời yêu thương của vợ cũng chính là liều thuốc để xoa dịu những lời nói lộn xộn của anh lúc trước, anh lặng lẽ ôm lấy Khương Tuệ Ninh.

Hết lần này đến lần khác xoa nhẹ lên gò má cô,"Tuệ Tuệ cảm ơn em, tôi yêu em, vô cùng yêu..." Yêu đến mức không biết phải nói thêm lời nào nữa, sẽ phải đối xử với cô thật tốt, thương tiếc cô, bảo VỆ cô...

Khương Tuệ Ninh ghé vào trên người anh, nhớ rõ trước kia bản thân đã từng đọc một câu, một người nói yêu mình không nhất định là thực sự yêu mình, nhưng nếu người đó nói lắp, nói năng lộn xộn, không biết mình đang nói gì thì liền biết người đó chính là thực sự yêu mình.

Thật ra tình yêu của Quý Thần Nham chưa từng che giấu, nhưng anh rất ít khi đem tình yêu nói ra thành lời.

Nghe anh nói yêu cũng không nhiều lắm, nhưng anh vẫn luôn nói những lời khác thay thế cho từ yêu đó.

Niềm vui mang thai nhanh chóng làm xua tan đi sự mệt mỏi trong cơ thể, sau khi nghe những lời nói nhẹ nhàng của Quý Thần Nham thì cũng nhanh chóng Khương Tuệ Ninh liền chìm vào giấc ngủ.

Cô mơ về lại lần đầu tiên mình gặp Quý Thần Nham, lúc ấy cô còn đang ở trên bàn ăn cơm nghe ông ngoại và cha mẹ nói chuyện, nói bệnh viện Nam Thành nhận một người bị trọng thương vô cùng nặng, đã hôn mê nửa tháng, trung y và tây y đều đã thử, nhưng chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại,

Ông ngoại nói anh là con trai duy nhất của người cựu thủ trưởng của Bắc Kinh, nên bọn họ nhất định phải tìm cách cứu anh.

Khi đó qua một đêm tóc của ông ngoại đã trắng đi rất nhiều, còn có một lần ông bị bất tỉnh trong bệnh viện, Khương Tuệ Ninh thương ông ngoại, nên muốn theo ông đến bệnh viện, cô muốn nhìn xem rốt cuộc là ai mà đáng ghét như vậy, dùng cách nào cũng không chịu tỉnh lại, nhất định phải để ông ngoại cô phải mệt mỏi như vậy.

Cho nên ngày đó cô đã đi theo ông ngoại đến bệnh viện.

Ông ngoại dặn dò cô không được chạy nhảy lung tung, cũng như không được đến phòng bệnh được chăm sóc đặc biệt kia.

Nhưng Khương Tuệ Ninh chính là muốn đến để xem người nằm trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt đó, nên cũng không thể nào ngoan ngoãn nghe lời được.

Vì vậy cô thừa dịp ông ngoại cùng người khác mở cuộc họp thảo luận để trộm chạy vào đó nhìn.

Trên giường có một người đàn ông đang ngủ cực kỳ yên tĩnh, trên người cũng nhìn không ra được vết thương nữa, nhưng chính là không chịu tỉnh dậy.

Cô thật sự rất sốt ruột, vẫn luôn ngồi bên cạnh người anh cùng anh nói chuyện, nhưng anh vẫn luôn không trả lời lại cô.

Cô đem chính kẹo sữa mà mình để dành nhét vào trong lòng bàn tay anh, cũng cho anh con ngựa gỗ mà bản thân mình vô cùng yêu thích.

Cứ như vậy, ba, bốn ngày sau anh vẫn không tỉnh, Khương Tuệ Ninh liền bật khóc.
Bình Luận (0)
Comment