Chương 241: Đúng Là Mang Thai
Chương 241: Đúng Là Mang ThaiChương 241: Đúng Là Mang Thai
Cứ như vậy nhìn anh rồi khóc, bởi vì sáng nay ông ngoại lại ngất xỉu, bác sĩ nói ông ngoại cũng bị bệnh, không thể chịu được mệt nhọc như vậy, nếu không ông sẽ ra đi mãi mãi.
Bà ngoại mới vừa ra đi, Khương Tuệ Ninh không muốn ông ngoại của bản thân mình lại đi nữa, vì vậy liền ôm tay người đàn ông không ngừng khóc "Mẹ không phải đã nói anh là một đại anh hùng của Nam Thành sao? Là đại anh hùng tại sao không thể tỉnh lại luôn được?"
"Cầu xin anh, tỉnh lại có được không, chỉ cần anh tỉnh lại anh muốn gì em đều cho anh, anh không được mang ông ngoại của em đi..."
Khương Tuệ Ninh nhớ rõ chính xác mình đã khóc được bao lâu, bởi vì khi tỉnh lại thì đã nằm trên giường bệnh của bệnh viện rồi, bác sĩ tới thăm cô nói là cô bị sốt, ngất xiu ở phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, mà cô thì cứ mơ màng như vậy ngủ hai, ba ngày rồi."
Cô nhanh chóng bắt tay tay của cô bác sĩ hỏi: "Cô ơi, người kia đã tỉnh chưa?"
"Tỉnh rồi."
"Vậy ông ngoại của cháu đâu?"
"Ninh Ninh, ông ngoại của cháu đang ở phòng giải phẫu..."
Khương Tuệ Ninh biết cơ thể của ông ngoại không khỏe, bởi vì người này không chịu tỉnh nên ông mới không chịu đi chữa bệnh, anh tỉnh nên ông ngoại mới nhanh chóng bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Khương Tuệ Ninh ngay cả giày cũng chưa đeo, liền chạy nhanh đến phòng phẫu thuật.
Khi đi ngang qua phòng bệnh của anh, Khương Tuệ Ninh chú ý thấy được người ở trên giường hình như không còn nằm nữa, mà là ngồi trên giường, xung quanh có vài người mặc quân trang đứng trước mặt anh.
Lúc mà cô chạy ngang qua cũng vừa đúng anh ngẩng đầu lên, Khương Tuệ Ninh nhìn thấy anh nhìn cô còn không nhịn được mà hung hăng đưa mắt trừng anh một cái.
"Tuệ Tuệ..."
Quý Thần Nham một đêm này không biết mình đã ngủ như thế nào, lúc nửa đêm anh liền sắp xếp cho thư ký Trần sáng mai đến sớm đón anh, vốn dĩ muốn đưa Khương Tuệ Ninh đến bệnh viện trong bộ kiểm tra, bởi vì dù sao anh cũng không biết nên chăm sóc người mang thai như thế nào, lúc đó anh có thể nhờ bác sĩ tư vấn cho mình.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là quyết định đưa cô đến bệnh viện Đông Thành, nơi đó có mợ của cô.
Anh nghe những người đã kết hôn trong bộ nói là, người mang thai thì cảm xúc vô cùng phập phồng lại hay nổi nóng, vậy nên vẫn là cho cô đi gặp người quen thì thích hợp hơn, nó mang lại cho cô cảm giác an toàn.
Sau đó ngủ không được, anh liền ôm lấy Khương Tuệ Ninh, nhìn bộ dạng khi ngủ của cô, nghĩ đến dáng vẻ lúc cô tỉnh lại, nhìn thế nào cũng không đủ.
Mãi đến khi trời sáng.
Lúc anh chuẩn bị dậy rời khỏi giường thì nghe được tiếng khóc nức nở nho nhỏ của Khương Tuệ Ninh, thấy cô ủy khuất như vậy, anh liền nhanh chóng đánh thức người dậy.
Khương Tuệ Ninh mở hai mắt ra, mới phát hiện ra bản thân cô nằm mơ rồi bật khóc, nhưng lại không nhớ nổi chính mình đã mơ thấy gì.
"Mơ thấy ác mộng?"
Khương Tuệ Ninh lắc đầu,"Không nhớ được."
Quý Thần Nham bị bộ dạng ngây ngốc của cô làm cho nhíu mày "Hôm nay chúng ta đến bệnh viện một chuyến."
Khương Tuệ Ninh cũng cảm thấy nên đến bệnh viện xác nhận lại một chút, khỏi cho vui mừng một hồi cuối cùng không phải.
Hôm nay Trần Huy tự mình lái xe đi, bởi vì nửa đêm lãnh đạo còn tìm anh, tuy rằng không biết là chuyện gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện nhỏ, cho nên không có sắp xếp tài xế.
Thời điểm đến bệnh viện Quý Thần Nham đi tìm Từ Ngọc Trần trước, bà ấy vừa nghe liền xác định tám phân là cô đã mang thai nhưng vẫn mời ông ngoại của Khương Tuệ Ninh đến đây.
Sau khi bắt mạch liền xác định đúng là mang thai.
Từ Ngọc Trân vì muốn khẳng định chính xác, liền sắp xếp chuẩn bị dụng cụ kiểm tra lại một lần nữa.
Khương Tuệ Ninh không nghĩ tới thời đại này cũng đã có kiểm tra bằng siêu âm rồi, là được nhập khẩu, nhưng mà máy móc cũng có chút lớn, là màu trắng đen, hình ảnh hiện thị cũng không được rõ như đời sau.
Lúc nằm đợi kiểm tra, vốn là chỉ có Từ Ngọc Trần ở cùng, không nhờ Quý Thần Nham cũng được vào.
Có người ở cạnh Khương Tuệ Ninh cũng không có căng thẳng, nhưng mà người bác sĩ đến kiểm tra lại vô cùng khẩn trương.