[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 261 - Chương 261: Như Một Giấc Mộng

Chương 261: Như Một Giấc Mộng Chương 261: Như Một Giấc MộngChương 261: Như Một Giấc Mộng

Quý Tử Thư gật đầu, nhắm mắt đi theo.

Sau khi lên xe, hai cha con đều không nói chuyện. Xe chạy đến nhà rồi Quý Thần Nham mới nói: "Ngoan ngoãn đón tết bên cạnh ông bà nội."

Quý Tử Thư gật đầu. Rất lâu sau đó lại nói: "Cha, Con..."

Cậu đã nghi ngờ thân phận của mình từ lâu rồi nên mới không dám tiếp tục đi tìm sự thật, cũng luôn tự lừa mình dối người rằng bản thân mình là đứa bé được cha mẹ sinh ra từ tình yêu của họ.

Nhưng cậu biết chắc chắn không phải. Chẳng qua trước giờ cậu vẫn tự sống trong giấc mơ mình tự dệt nên.

Đến một ngày, giấc mộng này bị người ta đánh thức, thậm chí người đánh thức giấc mộng của cậu lại chính là người mẹ ruột của mình. Trước khi chết người mẹ ruột sinh ra cậu lại nói bà ấy hận cậu, không ngừng hối hận vì đã sinh ra cậu.

Quý Tử Thư cảm thấy mình rất thừa thải, không ai hy vọng cậu được sinh ra.

Người cha ruột biết đến sự tồn tại của cậu thì lập tức rời đi, mẹ ruột cũng hối hận vì sinh ra cậu.

Dường như Quý Thần Nham biết cậu đang suy nghĩ cái gì nên không chờ cậu nói xong, anh đã mở miệng: "Con mãi mãi là con trai của Quý Thần Nham này, chúng ta là người một nhà. Còn nữa, lý do anh ay rời đi rất bất đắc dĩ, không phải vì con, nếu không anh ấy đã không cố gắng để lại thư bảo cha chăm sóc con."

"Cha."

"Đi vào ngủ một giấc, mai thức dậy mọi chuyện đều sẽ qua."

Hai người vừa nói xong thì cửa lớn đã được mở từ bên trong, Khương Tuệ Ninh đứng ở cửa nhìn hai cha con.

Ánh đèn trong nhà đột nhiên rọi ra khiến hai người đều vô cùng sửng sốt. Quý Thần Nham lập tức đi đến nhưng chợt nhớ đến cả người gió tuyết của mình nên anh dừng bước: "Sao không nghe lời?"

"Em không ngủ được." Khương Tuệ Ninh nói xong lại nhìn sang Quý Tử Thư: "Tử Thư, cậu không sao chứ? Có bị thương không?"

Cô biết đến chuyện bên người Quý Thần Nham luôn có nguy hiểm rình rập, từ lần cho thuốc độc vào lần trước cô đã luôn cảnh giác nên cô nghĩ Quý Tử Thư bị bắt là chuyện tiếp theo sau chuyện hạ độc.

Tuy Quý Thần Nham đã nói rất nhiều lần rằng anh đã có sự chuẩn bị nhưng loại chuyện thế này lại khó lòng mà đề phòng, ai biết sẽ có sai lầm hay không.

“Tôi không sao."

Khương Tuệ Ninh nhìn sang Quý Thần Nham, kiểm tra người anh: "Anh thì sao? Không sao chứ?"

Quý Thần Nham bước vào nhà, cởi bỏ găng tay ra, anh dùng bàn tay không tính là quá lạnh kéo Khương Tuệ Ninh, nói: "Không có việc gì. Tôi đã nói với em rồi, không có bất kỳ nguy hiểm nào cả."

Nhìn thấy hai cha con đều vô sự, Khương Tuệ Ninh cũng yên tâm.

Nghiêm Bội Lan và Quý Trung Đình nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài nên vội mở cửa phòng đi ra.

Nghiêm Bội Lan ôm Quý Tử Thư, nhìn một lúc mới nói: "Cháu dọa chúng ta sợ muốn chết."

"Bà nội, cháu không sao."

"Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt. Đi về phòng ngủ một giấc trước đã, một đêm không ngủ rồi. Ninh Ninh, con mang thai cũng không thể cố chịu đựng như vậy!"

Quý Trung Đình nhìn thoáng qua con trai và cháu nội, sau cùng mới nói: "Trước hết nên nghỉ ngơi đã. Chuyện gì cần ngày mai lại nói."

Nói xong thì lôi kéo Nghiêm Bội Lan về phòng, Quý Tử Thư đi ở phía trước, Quý Thần Nham đỡ Khương Tuệ Ninh đi sau cùng.

Vừa vào phòng ngủ, Khương Tuệ Ninh đã nhào vào lòng Quý Thần Nham, ôm anh không chịu buông tay: "Em thật sự rất lo lắng cho anh."

Khóe miệng Quý Thần Nham hơi cong lên, đáy mắt tràn ngập ý cười, anh cũng ôm trọn vòng eo cô, xích lại gần gương mặt trắng nõn của cô, hôn xuống: "Xin lỗi, để Tuệ Tuệ lo lắng rồi. Mọi chuyện đã được giải quyết xong, bao gồm cả chuyện đồ ăn em đưa đến bị cho thuốc độc vào. Đêm nay đã kết thúc tất cả."

"Tử Thư thì sao? Cậu ấy bị ai đưa đi? Sao em lại cảm thấy cảm xúc của cậu ấy không được tốt."

"Thái Văn Thân đưa Tử Thư đến chỗ Phùng Giai, Phùng Giai chết rồi."

"Tử Thư, cậu ấy.." Khương Tuệ Ninh không biết nói thế nào. Cô không biết đến cùng thì tình cảm Quý Tử Thư dành cho Phùng Giai là thế nào.
Bình Luận (0)
Comment