Chương 262: Là Người Thừa
Chương 262: Là Người ThừaChương 262: Là Người Thừa
Quý Thần Nham nói: "Phùng Giai đã nói sự thật Tử Thư không phải con trai của tôi. Thật ra Tử Thư cũng đã cảm nhận được chuyện này từ trước rồi, nhưng điều khó tiếp nhận được lại là nghe sự thật tàn nhẫn này từ chính người mẹ ruột của mình."
"Sao Phùng Giai này lại đáng ghét như vậy? Cũng đã chết rồi, còn không muốn con trai mình được sống tốt hơn sao?"
"Không cần để ý đến cô ta, ngày mai tôi sẽ khuyên bảo Tử Thư."
Quý Thần Nham còn có rất nhiều việc chưa nói nhưng anh không ngẩng nhắc đến, chỉ cưỡng ép Khương Tuệ Ninh lên giường ngủ.
Sang ngày hôm sau, Khương Tuệ Ninh thức dậy đã gần giữa trưa. Lúc cô thức dậy trong nhà vô cùng yên tĩnh, kết quả lúc đi ra lại phát hiện Quý Thần Nham và Quý Tử Thư đanh nói chuyện trong thư phòng. Cô cũng không biết họ nói cái gì, chỉ biết Quý Tử Thư đang khóc.
Cậu nhìn thấy Khương Tuệ Ninh đi đến thì vội vàng lau nước mắt.
Ban đầu Khương Tuệ Ninh còn không muốn đi vào, kết quả Quý Thần Nham lại bảo cô đi vào.
"Tuệ Tuệ, thức rồi à? Đói bụng không?"
Khương Tuệ Ninh lắc đầu. "Không đói cũng phải ăn cơm." Quý Thần Nham nói xong thì đứng dậy chuẩn bị xuống lầu giúp cô chuẩn bị đồ ăn.
Khương Tuệ Ninh lại nói: "Quý Thần Nham, hay là anh xuống trước đi. Em có vài câu muốn nói với Quý Tử Thư."
Quý Thần Nham gật đầu đồng ý, anh quay người rời đi, lúc đi ra ngoài còn tiện tay đóng cửa thư phòng lại.
"Tử Thư, cậu nghĩ kỹ muốn đặt tên cho các em là gì chưa?"
Quý Tử Thư còn tưởng Khương Tuệ Ninh ở lại là vì muốn khuyên bảo mình, cậu không ngờ cô lại hỏi mình đã nghĩ ra tên cho các em chưa, lời này khiến cậu không hiểu gì cả, nửa ngày sau mới nói": "Đặt tên không phải cần cha tôi đặt sao?"
Khương Tuệ Ninh gật đầu: "Đúng vậy. Tên thật sẽ để cha của cậu đặt, nhưng cậu phải đặt tên gọi ở nhà cho chúng. Ở chỗ của chúng tôi, bình thường đều là anh trai và chị gái sẽ đặt tên gọi ở nhà cho em mình."
"Có thể sao?" Quý Tử Thư hỏi.
"Chắc chắn có thể. Cậu không biết sao? Cậu là anh lớn trong nhà, nếu cậu đặt tên cho em trai, em gái, chúng sẽ rất vui vẻ."
"Vậy dì để tôi suy nghĩ kỹ đã, được không?"
"Không cần gấp!" Quý Tử Thư nhìn Khương Tuệ Ninh, đột nhiên cảm thấy hốc mắt rất cay, cậu lập tức quay đầu, chịu đựng một lát: "Khương Tuệ Ninh, cảm ơn dì."
"Cảm ơn tôi làm gì?"
Quý Tử Thư cũng không biết mình cảm ơn cô cái gì, chỉ biết bình thường cô hay nói cậu nhưng có sự hiện diện của cô, cậu cảm thấy rất vui vẻ, có cô ở đây cậu cảm thấy mình đã có nhà.
"Khương Tuệ Ninh, dì biết không? Bà ấy nói bà ấy rất hối hận vì sinh tôi ra, hối hận giữ tôi lại, tôi không mang cho bà áy lợi lộc gì cả, chỉ khiến bà ấy khó khăn vô cùng, bà ấy chán ghét tôi... Bà ấy nói tôi là kẻ thừa thãi, ai cũng không thích tôi."
Khương Tuệ Ninh nhìn Quý Tử Thư, cô rất muốn ôm cậu, cuối cùng cô vẫn không nhúc nhích mà chỉ nói: "Tử Thư, cậu biết không? Cậu ở trong cuộc sống của mỗi người có vai trò không giống nhau. Cậu có thể là anh hùng, là người xấu, là bạn bè, là người được yêu thích, là người bị ghét, nhưng với rất nhiều người khác cậu đúng là người thừa."
"Không riêng gì cậu, mỗi người trong số chúng ta đều như vậy."
"Đối với cô ta, cậu là người thừa thãi nhưng với chúng tôi, cậu không phải như vậy. Chúng ta là người một nhà, sau này cậu còn làm anh hùng trong mắt em trai, em gái, là tấm gương để chúng muốn trở thành. Vì vậy cậu không cần để ý đến những lời không hay, cậu phải sống vì những người để ý đến mình." Quý Tử Thư bị cô làm cho rất cảm động nhưng cậu không muốn để cô nhìn ra, thế là cố gắng đè nén không cho nước mắt rơi xuống, còn giả vờ càu nhàu: "Lời này thật sự giống như được nói ra từ miệng dì."
Khương Tuệ Ninh hỏi: "Vậy tôi nên nói cái gì?"