Chương 263: Ngày Càng Khó Lừa Gat
Chương 263: Ngày Càng Khó Lừa GatChương 263: Ngày Càng Khó Lừa Gat
Quý Tử Thư giương mắt nghĩ một lúc, nói: "Để tôi nghĩ lại đã. Dì phải nói: Quý Tử Thư, cậu còn tiền tiêu vặt không? Chúng ta đi mua đồ, cậu trả tiền. Quý Tử Thư, cậu xem mứt hoa quả kia có lớn không? Cậu muốn ăn không? Cậu đi mua thì tiện thể mua về cho tôi một ít!"
"Dì đã quen lừa gạt tiền của trẻ con, nhát gan, lại lười, hay thèm ăn, nói nhảm nhiều, tự luyến... Nhưng nếu mẹ của tôi là dì, tôi sẽ rất vui.
"Ha ha, gấu con này, không ngờ cậu còn nhỏ tuổi vậy mà..." Khương Tuệ Ninh chưa nói xong đã duỗi tay đến trước mặt Quý Tử Thư.
Cậu cho rằng cô tức giận muốn ra tay đánh mình nên không tránh đi. Thật ra cậu cố ý chọc giận cô, không muốn nghe cô nói mấy lời rất tình cảm kia nữa, nếu không cậu không nhịn được sẽ ôm cô khóc mất.
Làm như vậy thì mất thể diện biết bao nhiêu, các em còn trong bụng cũng sẽ nghe thấy mất.
Không ngờ Khương Tuệ Ninh cũng chỉ giơ tay xoa lên đầu cậu làm tóc trên đầu hoàn toàn rối bù lên, nói: "Tuổi còn nhỏ vậy mà nhìn người rất chuẩn."
Quý Tử Thư bị cô nói không rõ đầu đuôi chọc cho cười lên, cậu cũng duỗi tay giữ tay cô lại trên đầu mình. Khương Tuệ Ninh giật mình nhưng cô lập tức nghe cậu nói: "Nếu thích thì vò nhiều hơn mấy lần đi, sau này không cho phép vò đầu tôi nữa, tôi là người lớn rồi."
"Ha ha ha." Khương Tuệ Ninh nghe xong thì lập tức dùng bàn tay khác véo vào mặt cậu con riêng, sau đó lại chăm chú hỏi: "Tử Thư, hay là cậu thử gọi tôi một tiếng "mẹ" thử xem!" Cô thật sự nằm mơ cũng muốn có một đứa con trai lớn như thế."
".. Nghĩ hay lắm." Quý Tử Thư liếc mắt nhìn cô.
Quý Tử Thư cũng rất buồn rầu, nhưng nếu Khương Tuệ Ninh lớn hơn cậu cỡ mười tuổi cậu còn có thể gọi cô bằng một tiếng "mẹ", nhưng thế này thì không được, cô lớn hơn cậu cũng chỉ ba tuổi.
Ngày kia đã là ba mươi tết, Quý Trung Đình và Nghiêm Bội Lan đều ra ngoài chuẩn bị đồ tết.
Lúc họ trở về thì gặp dì Lưu, dì Lưu còn cố ý mua rất nhiều giấy đỏ về nhà.
Bà nói năm nay trong nhà đã có nữ chủ nhân, còn đang mang thai, đây đều là chuyện tốt nên mới quyết định đi mua một số giấy cắt hoa dán lên.
Việc này Nghiêm Bội Lan rất biết làm, bà ấy lôi kéo dì Lưu cắt giấy chung, Khương Tuệ Ninh thì không biết một chút gì về mấy thứ này.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Vì ở thời đại sau này mọi người đều có thể mua được cả. Ban đầu cô còn muốn học hỏi từ mẹ chồng của mình, kết quả lại bị Quý Thần Nham kéo đi bắt học viết câu đối.
Câu đối ở cửa lớn sẽ do cha chồng Quý Trung Đình viết. Ban đầu ông ấy định viết : "An định vạn dân hỉ, đoàn kết bách sự thành."
Kết quả bị mẹ chồng chê một trận, nói ông ấy đã nhiều năm nay vẫn không chịu thay đổi, vẫn giống như trước kia.
"Năm nay là năm đầu tiên Ninh Ninh đến nhà chúng ta, viết cho dễ nghe vào. Yên ổn yên ổn, cái này đã biết bao năm về trước rồi, còn lấy ra lừa người."
Quý Trung Đình bị vợ mình chê, không còn cách nào khác, đành phải nói: "Được được được, tôi viết lại, tôi viết lại."
"Vậy bà nói xem nên viết cái gì?" Quý Trung Đình cầm bút lông không biết viết cái gì. Mỗi năm đều viết tương tự nhau, tất cả cũng đều là yên ổn, đoàn kết, vui vẻ.
Ban đầu Khương Tuệ Ninh nghĩ ra cách thoát thân nên nói tùy tiện viết cái gì cũng được, chỉ cần mang ý nghĩa tốt là được.
Kết quả Quý Thần Nham đã giành phần, nói: "Để cha viết. Nào, để tôi dạy em, em muốn viết cái gì?"
"Em không muốn viết cái gì cả." Nói thật thì dù viết bằng bút máy cô cũng không thích, đây lại là bút lông cô lại càng không muốn viết, vừa cam cây bút lông lên là tay đã run rẩy.
"Không được lười biếng. Câu đối cầu nguyện trong dịp tết đều chuẩn cả, em viết cái gì thì đến năm sau đều linh nghiệm cả."
Quý Thần Nham dụ dỗ cô nói.
"Đừng gạt em! Không được mê tín đâu, thủ trưởng Quý."
Quý Thần Nham phát hiện Tuệ Tuệ của anh càng ngày càng khó lừa gạt.