Chương 264: Chuyện Bất Ngờ
Chương 264: Chuyện Bất NgờChương 264: Chuyện Bất Ngờ
Bên này Quý Thần Nham còn đang dụ dỗ Khương Tuệ Ninh viết câu đối thì bên kia Quý Trung Đình đã viết xong, ông ấy viết: "Xuân quy đại địa nhân gian noãn, phúc giáng Thần Châu hỉ lâm môn, hoành phê thị phúc hỉ doanh môn."
Nghiêm Bội Lan nhìn thấy cũng rất hài lòng, nói: "Ninh Ninh cũng là phúc khí của nhà chúng ta. Tử Thư, cháu chờ nước mực khô thì hai cha con cháu treo lên nhé!"
Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua nét chữ rồng bay phượng múa của cha chồng. Quá đẹp! Cô nhịn không được phải khen ngợi một phen. Quý Trung Đình nghe thấy thì mặt mày hớn hở, ông ấy còn cố tỏ ra bình tĩnh nói: "Ôi, cũng tạm thôi, đã nhiều năm nay cha cũng không tập viết."
"Ninh Ninh muốn học không? Muốn học thì cha dạy con."
Quý Thần Nham nghe thấy vậy đã kéo Khương Tuệ Ninh vào lồng ngực mình, nói: "Không cần, chữ của cha phức tạp hơn, con dạy Tuệ Tuệ là được rồi." Nói xong đã nhét bút lông vào tay Khương Tuệ Ninh lần nữa.
Không phải chứ! Khương Tuệ Ninh cảm thấy không nên khen ngợi người Quý gia, chỉ cần mới khen một chút là họ lại cảm thấy cô muốn học.
Ai muốn học cái này chứ? Chẳng qua cô vân bị Quý Thần Nham ép viết chữ.
"Tuệ Tuệ muốn viết cái gì?"
"Cây treo đầy tiền, sung túc ngày đêm phát tài."
Khương Tuệ Ninh không biết câu đối nào cả, cô chỉ biết trước kia trên cửa nhà đều chọn dán mấy câu liên quan đến tiền.
Quý Thần Nham nói: "Đúng là mê tiền, làm thế nào trong lòng cũng nghĩ đến tiền."
"Anh không hiểu, đây mới chính là nguyện vọng căn bản nhất của con người."
Nghiêm Bội Lan đứng một bên cũng phụ họa theo: "Đúng, ý này của Ninh Ninh rất tốt, rất thực tế."
Quý Trung Đình cũng gật đầu, đúng là như vậy.
Quý Tử Thư tiếp tục cắt giấy giúp dì Lưu, cậu nhìn dáng vẻ mê tiền kia của Khương Tuệ Ninh, trong lòng thầm nghĩ sao cô lại yêu tiền thế nhỉ?
Bởi vì có Quý Thần Nham nắm chặt tay dạy nên câu đối đầu tiên Khương Tuệ Ninh hoàn thành rất tốt. Cô vô cùng hài lòng, nghe thấy mọi người khen ngợi mình còn cảm thấy mình giống như Vương Hi Chi khiến mọi người cười không ngừng.
Khi mọi người còn đang vui vẻ cười đùa thì Quý Thần Nham đã giơ tay bịt mắt cô lại, nói: "Tuệ Tuệ, còn có một bất ngờ muốn cho em."
Có chuyện khiến cô bất ngờ? Khương Tuệ Ninh vừa muốn hỏi là chuyện gì, thì liền nghe được một tiếng gọi quen thuộc cất lên"Ninh Ninh.”
Ngay sau đó Quý Thân Nham buông tay che đôi mắt của Khương Tuệ Ninh ra.
Khương Tuệ Ninh nhìn hai người quen thuộc đang đi vào cửa, trên người họ vẫn đang phủ đầy gió tuyết, nhưng trên khuôn mặt lại mang theo nụ cười từ ái.
"Cha, mẹ."
Miệng cô mím lại, nước mắt do kìm nén mà trào ra, cô liền vội vàng chạy đến ôm chặt lấy Tôn Hội Vân.
"Ngoan, đừng ôm mẹ nữa, trên người cha mẹ đều có gió lạnh." Tôn Hội Vân nói xong thì nhanh chóng đẩy nhẹ con gái đang ôm lấy mình ra.
Sau đó bà được dì Lưu giúp cởi áo khoác ngoài dính khí lạnh ra.
Nghiêm Bội lan và Quý Trung Đình cũng đã biết gia đình thông gia sẽ đến, nhưng hai nhà hai bên còn chưa được gặp mặt nhau lần nào.
Thư ký Trần đem đồ hai người mang đến vào sau, Quý Thần Nham liền bắt đầu giới thiệu hai bên, dù sao cũng đều là người có tính tình hiền lành dễ gần nên sau khi gặp mặt cũng dễ dàng tiếp Xúc.
"Mẹ Ninh Ninh, các bà đi đường đến đây cũng vất vả lắm phải không? Vừa đến Đông Thành chắc cũng chưa quen ngày được, bởi dù sao bên này so với Nam Thành thì lạnh hơn nhiều."
Nghiêm Bội Lan giúp đỡ dì Lan cất đồ sau đó rót nước mời thông gia.
Tôn Hội Vân nhận lấy nước nói: "Không mệt, Thần Nham sắp xếp rất tốt, bên ngoài này đúng là so với Nam Thành lạnh hơn, nhưng trong nhà mình cũng rất ấm áp."
"Đúng vậy, phương bắc cái này tốt, trong nhà vô cùng ấm áp." Nghiêm Bội Lan cũng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tôn Hội Vân.
Còn Quý Trung Đình thì tiếp đón Khương Kiến Dân, vừa lúc hai người cha đều thích chơi cờ, nên đã có một trận đấu cờ diễn ra luôn.