Chương 265: Tích Cực Đốt Lửa
Chương 265: Tích Cực Đốt LửaChương 265: Tích Cực Đốt Lửa
Quý Thần Nham và Khương Tuệ Ninh ở ngoài phòng khách bên cạnh hai người mẹ nói chuyện, còn Quý Tử Thu thì giúp mang trái cây mà dì Lưu đã rửa sạch ra.
Sau đó cũng ngồi bên cạnh cha của mình.
Nghiêm Bội Lan mời Tôn Hội Vân ăn trái cây, thật ra hai người cũng khá hợp, nhưng mà hầu hết các chủ đề của họ đều là xoay quanh hai đứa nhỏ.
Nghiêm Bội Lan khen Khương Tuệ Ninh, Tôn Hội Vân lại tán thưởng Quý Thần Nham, hơn nữa tốc độ làm quen của hai người rất nhanh, mới đó mà đã bắt đầu gọi chị xưng em.
"Chị Lan em cùng với cha Ninh Ninh thật sự cảm ơn nhà mọi người đã dung túng cho Ninh Ninh, đứa nhỏ này từ nhỏ đã bị nhà em chiều hư, tính tình không tốt, cũng là Thần Nham nhà chúng ta tính tình tốt."
"Hội Vân, lời này của em là khách khí rồi, Ninh Ninh gả đến nhà chúng ta thì đương nhiên chúng ta phải coi nó như chính con ruột của mình mà yêu thương, nhưng mà Ninh Ninh cũng rất ngoan ngoãn, lại hiểu chuyện, phải nói nhà chúng ta thật có phúc mới có thể cưới được Ninh Ninh về làm con dâu."
Hai bà mẹ cùng nhau khen qua khen lại, cảm giác như có thể đem hai người khen đến mức nở hoa được.
Tối hôm qua Khương Tuệ Ninh không nghỉ ngơi được tốt, nghe hai mẹ nói cô liền buồn ngủ ngáp một cái, sau đó nước mắt lại lập tức trào ra.
Quý Thần Nham thấy cô không ngừng gật gù, bộ dạng vô cùng đáng yêu thì nhỏ giọng hỏi: "Lên tầng ngủ một lát đi?"
Nghiêm Bội Lan cũng chú ý đến bộ dạng buồn ngủ của cô, nên cũng nói: "Thần Nham, con đưa Ninh Ninh đi nghỉ ngơi một lát đi, người mang thai hay như vậy, đừng ngồi ở đây nữa, mẹ sẽ trò chuyện với Hội Vân."
"Mẹ, vậy con đi ngủ trước một chút." Vốn dĩ Khương Tuệ Ninh muốn ngồi với mẹ mình, nhưng kết quả thì mang thai thật mệt mỏi, khi buồn ngủ thì cố thế nào cũng không nhịn được.
Tôn Hội Vân vội nói: "Mau đi, mau đi đi."
Quý Thần Nham đưa Khương Tuệ Ninh lên lầu, mới vừa đóng cửa lại, thì Khương Tuệ Ninh liền duỗi tay đập anh một cái,'Hừ, cố ý gạt em, đáng ghét."
Quý Thần Nham duỗi tay ra trực tiếp giữ lấy tay nàng, sau đó đưa lên bên miệng cọ cọ,"Thật ra bất ngờ vốn dĩ không phải chuyện này, đây là cha mẹ không muốn nói trước cho em biết."
Khương Tuệ Ninh bĩu môi không vui,"Vậy là bây giờ anh nghe lời bố mẹ em nói, chứ không nghe em nói phải không?" Quý Thần Nham vòng tay ôm lấy eo cô, một tay giữ lấy tay cô, sau đó đem người ôm vào trong lồng ngực, sau đó hôn nhẹ lên môi cô,"Vẫn luôn nghe lời em nói mà."
Thời điểm riêng tư của hai người thì Quý Thần Nham vẫn luôn không có bộ dạng nghiêm túc như ngày thương, khuôn mặt luôn mang theo nụ cười ôn nhu, lúc nói chuyện đôi mắt vẫn luôn chìm đắm sự nuông chiều.
"Thủ trưởng Quý, anh như vậy người khác sẽ chê cười anh đấy." Khương Tuệ Ninh duỗi tay nhéo nhẹ tai anh, nhéo xong còn không vừa ý, liền xoa tay lên cằm và yết hầu của anh.
Quý Thần Nham biết tiểu phôi đản này nhà anh vô cùng xấu, hiểu được bây giờ anh không thể động vào cô, thì liền tích cực đốt lửa.
Nhưng anh cũng không ngăn cả cô cố ý trêu chọc, bởi vì cô chủ động thân mật tuy là không thể thỏa mãn được lòng tham của anh nhưng cũng có thể tạm thời an ủi cô.
"Tại sao người khác lại cười tôi?" Quý Thần Nham cũng sờ lấy hai tai cô, anh rất thích sờ tai cô, vừa nhiều thịt lại mềm mềm.
Hơn nữa mỗi một lần chạm vào cô, thì cô dường như có thể mềm như bồng luôn, và vô cùng ngọt ngào khi mà anh ôm cô vào ngực.
"Cười anh sợ vơ, họ sẽ cười vào mặt anh." Khương Tuệ Ninh đột nhiên bật cười khanh khách, không biết là do bị hơi thở của Quý Thân Nham thở vào cổ làm cho ngứa ngáy, hay là do nghĩ đến chuyện øì vui vẻ, nhưng dù thế nào cũng không nhịn được lại.
Tiếng cười của Khương Tuệ Ninh đặc biệt dễ nghe, giọng vừa mang theo chút mềm mại lại vừa yêu kiều, đôi mắt của cô như là đang chứa đựng hàng ngàn vì sao, làm người khác nhìn thấy cũng sẽ bị cuốn theo cô, rồi cùng nhau cười theo.
Quý Thần Nham nhìn cô cười đến nỗi trong mũi cũng phát ra tiếng cười khe khẽ.