[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 266 - Chuong 266: Luu Manh

Chuong 266: Luu Manh Chuong 266: Luu ManhChuong 266: Luu Manh

Sau khi Khương Tuệ Ninh cười đủ rồi, thì nửa người đã dựa vào trong lòng ngực của Quý Thần Nham, một tay anh ôm lấy eo cô, một tay đỡ lấy bụng cô, hai người cũng không nói chuyện mà chỉ thân mật dựa vào nhau.

"Quý Thần Nham, anh thật tốt."

"Vậy thì Tuệ Tuệ liệu có thể vì tôi tốt mà yêu tôi cả đời không?"

Lời nói của Quý Thần Nham vào thời điểm thì lại càng ôn hòa, cúi đầu ghé vào trán của Khương Tuệ Ninh, con ngươi lộ ra vẻ yếu ớt hiếm thấy.

Không biết vì chuyện gì mà vào thời điểm này Khương Tuệ Ninh sẽ vô cùng mềm lòng không biết phải làm sao, chắc có lẽ là bởi vì mang thai, thiên chức làm mẹ được phóng đại đến vô cùng, cô ôm lấy anh rồi trấn an anh như là một đứa trẻ,"Có, em sẽ mãi yêu anh."

"Tuệ Tuệ không cần gạt tôi, cho dù có một ngày tôi già rồi tóc trắng đi, em cũng sẽ không buông tay tôi ra chứ?"

Chuyện Quý Thần Nham lo lắng cũng không phải không có đạo lý, sáng sớm hôm nay lúc đang soi gương anh phát hiện ra trên đầu mình đã mọc ra không ít tóc bạc, mà vợ của anh lại đang ở độ tuổi như hoa.

Anh cẩn thận tính toán một chút, chờ khi đầu anh trở thành đầu hoa râm thì Khương Tuệ Ninh vẫn còn đang trong tuổi xuân sắc, vì vậy anh không nhịn được lo lắng, sợ hãi, cô có thể ghét bỏ bản thân mình hay không.

"Không buông tay, mãi mãi không buông tay anh."

Quý Thần Nham thật sự rất dễ dỗ dành, cảm xúc của anh luôn được chính bản thân anh điều chỉnh cho tốt, mấy lời an ủi của Khương Tuệ Ninh vẫn luôn là dệt hoa trên vải gấm, nhưng mà điều này vẫn như trước làm cho anh vô cùng vui vẻ.

"Tuệ Tuệ... Tuệ Tuệ." Anh ôm lấy cô rồi đặt cô nằm xuống gối đầu.

Bàn tay to rộng của anh nhẹ nhàng chui vào lớp áo lông mỏng của cô, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bụng đang nhô lên của cô.

Rồi cúi đầu xuống hôn lên chóp mũi, cuối cùng là rơi xuống khóe môi cô, cứ lặp đi lặp lại một hồi, sau đó mới cúi đầu hôn thật sâu lên môi cô.

Sau khi nụ hôn kết thúc, anh dùng một tay chống cơ thể mình lên, nhìn thấy bộ rạng xuân sắc của cô, thì liền nhỏ giọng hỏi,"Tuệ Tuệ, tôi có thể..."

"Không được, bây giờ là ban ngày ban mặt."

Khương Tuệ Ninh cũng không đợi anh nói xong liền nhanh chóng duỗi tay che lấy miệng anh.

Tuy rằng cô đã mang thai ba tháng, các phương diện đều đã ổn định, muốn làm cũng không phải không thể, nhưng việc này không thể làm ở ban ngày, hơn nữa trên tầng dưới tầng đều là người lớn, dù là phòng này cách âm tốt thì nhỡ đâu chút nữa mẹ lại đi tìm cô thì sao.

"Hả? Vì sao lại không thể vào ban ngày?"

Quý Thần Nham cố ý hỏi cô, nhìn gương mặt trắng nõn của cô dần chuyển sang màu hồng, anh cảm thấy vô cùng đáng yêu.

"Thủ trưởng Quý, anh không được lưu manh." Khương Tuệ Ninh cắn rằng, cô cảm thấy bản thân mình sau khi mang thai hình như ngày càng dễ thẹn thùng, vì vậy liên quay mặt đi không muốn nhìn anh.

Quý Thần Nham lại tỏ vẻ ủy khuất nói,"Tuệ Tuệ tôi lưu manh chỗ nào?"

Nói xong anh còn giữ lấy cằm cô để cô quay lại về phía mình, để cho cô nhìn thẳng vào mắt anh, giống như là anh đang phải chịu oan uổng vô cùng lớn vậy.

"Anh.. Ban ngày ban mặt muốn tuyên dâm." Khương Tuệ Ninh trừng mắt nhìn anh, người này sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy chứ.

Quý Thần Nham lại không để ý đến lời chỉ trích của cô, đột nhiên cúi đầu xuống, Khương Tuệ Ninh cho rằng anh muốn bắt nạt cô, liền sợ hãi kêu lên một tiếng.

Kết quả bên tai liền truyền đến tiếng cười trầm nhẹ của Quý Thần Nham, sau khi cười xong một trận anh mới nói: "Tuệ Tuệ, tôi muốn hỏi em là tôi có thể nghe tiếng của các bảo bảo trong bụng em không? Rõ ràng là em hiểu sai ý tôi mà?"

Nói xong còn cố ý dùng đầu răng cắn nhẹ vào vành tai cô,"Lưu manh nhỏ."

Chờ khi anh Iui ra thì Khương Tuệ Ninh nhìn thấy ý cười trong đôi mắt nhàn nhạt của anh, thì liền biết mình bị chơi xấu, sau đó cô tức giận đến mức mắt hạnh xinh đẹp liền hiện lên một hàng nước mắt nhìn vô cùng ủy khuất, sau đó giơ nắm đấm không hề có uy hiếp của mình đánh vào ngực anh,"Anh thật đáng ghét, chỉ biết bắt nạt em."

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment