Chương 270: Có Dáng Vẻ Của Gia Đình
Chương 270: Có Dáng Vẻ Của Gia ĐìnhChương 270: Có Dáng Vẻ Của Gia Đình
Sau khi Quý Thần Nham xuống lầu thì bảo Quý Tử Thư giúp đỡ để cùng dán câu đối.
Dì Lưu đã pha hồ nhão xong rồi, Nghiêm Bội Lan nhanh tay lấy giấy cắt hoa đã cắt xong ra, kéo Tôn Hội Vân vào đội quân dán giấy cắt hoa.
Tử Thư bê một cái ghế ra ngoài, Quý Thần Nham đã cầm câu đối và hồ nhão trong tay.
Cậu vừa tính bước lên thì đã bị Quý Thân Nham kéo lại nói: "Tử Thư, để cha."
Quý Tử Thư vội nhận câu đối và hồ nhão trong tay cha rồi đặt lên cái ghế bên cạnh, nhanh chân tới đỡ ghế giúp cha.
Đầu tiên Quý Thần Nham phải lau sạch chỗ muốn dán câu đối, mấy ngày trước dì Lưu đã tổng vệ sinh hết rồi, nhưng vì để câu đối bám chặt hơn thì vẫn nên lau sạch bụi.
Quý Tử Thư đứng bên dưới vắt khăn đưa cho cha, trong khi chờ vệt nước sau khi lau khô đi thì Quý Thần Nham leo xuống ghế trước.
"Lúc trước đều là con dán câu đối sao?" Quý Thần Nham nhìn người đã sắp cao bằng mình, mới chớp mắt mà cậu đã trưởng thành rồi.
Lúc bế cậu tới Đông Thành thì cậu chỉ vừa đầy tháng, bé xíu như chú cún con, lúc đó trong lòng anh chỉ toàn chấp niệm với người anh đã mất tích, chứ chẳng có bao nhiêu tình cảm với đứa bé mà Phùng Giai sinh, phần nhiều là trách nhiệm.
Bởi vì đây là con trai của anh cả.
"Vâng, dì Lưu nói mặc dù chúng ta không ở đây ăn Tết, nhưng câu đối xuân như lời chào đón năm mới vậy, dì Lưu còn nói không dán thì vận may sẽ nghĩ trong nhà này không có ai, chúng ta sẽ không có vận may."
Thật ra Quý Tử Thư hoàn toàn không tin những chuyện ấy, có cha thì cậu muốn cái gì cũng được, chỉ riêng cảm giác gia đình là không thể cho cậu, mà thứ cậu muốn nhất lại chính là nhà.
Lúc đó nguyện vọng của cậu rất đơn giản, hi vọng khi cha về nhà thấy câu đối đó sẽ khiến cha cũng cảm thấy trong nhà rất ấm áp, sẽ muốn về nhà.
"Tử Thư, thực sự xin lỗi." Quý Thần Nham nhìn cậu, mấy năm nay anh thật sự dành cho Quý Tử Thư rất ít sự quan tâm, luôn nghĩ đã có người chăm lo, cho cậu những thứ tốt nhất là đủ, nhưng anh lại quên mất cậu chỉ là một đứa bé.
"Đây cũng là lần đầu cha làm cha." Bên cạnh không có ai dạy, không có nữ chủ nhân nên anh chỉ biết không để cậu đói, không để cậu lạnh, dạy cậu làm người thế nào mà quên đi phải dành nhiều sự quan tâm hơn, hỏi han xem cậu cần gì.
Cuối cùng vẫn thiếu sót. "Có chỗ làm không tốt, hi vọng con có thể tha thứ cho cha."
"Cha, không sao cả, cha đã làm tốt lắm rồi." Ít nhất trong suốt chặng đường ấy chưa từng nghĩ đến chuyện vứt bỏ con, lúc con gặp nguy hiểm cũng là cha bảo vệ con.
Cũng là cha che mưa chắn gió cho con trên con đường trưởng thành này.
Hai cha con ngừng cuộc trò chuyện ở đây, mặc dù không nói nhiều hơn nhưng Quý Tử Thư biết gia đình này đã thay đổi.
Lúc dán câu đối cậu đứng bên dưới chỉ hướng cho cha, ánh mặt trời ấm áp mùa đông xua tan đi cơn lạnh, ánh sáng nhàn nhạt khiến bóng hai cha con kéo thật dài, thật dài.
Quý Thần Nham dán câu đối xong, Quý Tử Thư nhanh chân chạy tới đỡ anh, Quý Thần Nham nhìn bàn tay đang đưa tới, đặt tay mình vào đó.
Hai người đều tự dùng sức, Quý Thần Nham đứng vững trên mặt đất.
"Thủ trưởng Quý, năm nay là anh dán câu đối xuân à?" Trong khu nhà toàn là người vội vàng mua hàng Tết đi tới đi lui.
Quý Thần Nham ngẩng đầu phát hiện đó là mẹ của một sĩ quan trong Bộ,"Đúng vậy, dì Đồ đi mua thức ăn sao?"
"Đúng thế." Dì Đồ nhìn thoáng qua Quý Tử Thư,"Tử Thư sắp cao bằng cha rồi, thành cậu nhóc lớn rồi."
"Bà Đồ ạ." Quý Tử Thư chào hỏi một tiếng.
"Ái chà, năm nay nhà mọi người náo nhiệt quá." Bà Đồ nói xong lại lầm bầm một câu,"Đúng là có nữ chủ nhân thì khác hắn, náo nhiệt thế này mới giống nhà chứ."
Quý Thần Nham giúp Quý Tử Thư mang cái ghế đã bê ra quay về, Quý Tử Thư cầm hồ nhão còn dư lại đi theo sau, đúng là có dáng vẻ của gia đình thật.