Chương 273: Làm Ning
Chương 273: Làm NingChương 273: Làm Ning
Nhưng mà Quý Thần Nham cũng gian xảo quá, đoạn giữa anh cố ý không ra bất cứ con bài nào, chỉ chờ cô với Quý Tử Thư luân phiên ra hết, sau đó đánh bọn họ một cú trở tay không kịp.
Không đúng, sao anh biết có thể ra sảnh thế? Rõ ràng cô không chỉ anh cái này mà.
Đúng, nếu đã không nói thì họ không thể thừa nhận được, Khương Tuệ Ninh lập tức đè lại mấy lá bài đó, nói: "Không đúng, cách ra bài này của anh không đúng."
Quý Tử Thư nhìn thoáng qua người đang chơi xấu, lựa chọn câm miệng.
Quý Thần Nham lại cau mày, chậm rãi nói: "Tuệ Tuệ, đừng chơi xấu nữa, bài lần trước hai người chơi là anh dọn sau cùng, lúc cuối em đi sảnh."
Khương Tuệ Ninh: ... Anh còn là người không? Cố ý gài em.
Quý Tử Thư nuốt một ngụm nước bọt, toang rồi, cậu biết ngay cha mình khôn khéo lắm mà.
Sao mà chịu để người khác gài mình được, không cần nói cũng biết chuyện hít đất không phải anh nói ra cho vui.
Nhưng mà đầu óc Quý Tử Thư cũng nhảy số nhanh, nhớ tới cảnh lần đầu tiên đánh bài bị bắt tại trận và chuyện Khương Tuệ Ninh đã làm, cậu chắc chắn sẽ không giả vờ bất tỉnh vì hôm nay có bà nội ở đây, thế là cậu ném bài xuống rồi chạy cái vèo vào phòng bếp.
Tốc độ nhanh đến mức Khương Tuệ Ninh còn chưa kịp phản ứng, chờ khi cô phản ứng lại cũng muốn chạy thì đã bị Quý Thần Nham tóm được.
"Em sai rồi, chồng ơi em sai rồi, thật đó." Khương Tuệ Ninh nhỏ giọng cầu xin tha thứ.
"Sai chỗ nào chứ?"
"Không nên cấu kết với Tử Thư để gài anh." Thực xin lỗi Quý Tử Thư, ai bảo cậu chạy nhanh như thế, chúng ta là một đội, làm gì có chuyện một mình tôi gánh chuyện này được.
Quý Thần Nham gật đầu, cố ý kéo dài giọng,À... Hóa ra còn bắt tay với Tử Thư muối sài tôi sao?"
Toi đời, bây giờ Khương Tuệ Ninh mới phát hiện lời mình nói thâm với Quý Tử Thư ban nãy, Quý Thần Nham vốn nghe không được, vậy bây giờ cô có khác gì chưa đánh đã khai chứ?
"Không phải..."
"Tuệ Tuệ, cố ý không nói rõ hết quy tắc cho tôi, cố ý hợp tác với Tử Thư... Hửm? Em nói xem tôi phải làm gì để trừng phạt em đây?"
Khương Tuệ Ninh không biết vì sao, rõ ràng không sợ Quý Thần Nham, nhưng khi anh híp mắt nhìn mình thì hai chân của cô sẽ mềm nhữn ra, có loại cảm giác muốn xin tha theo phản xạ có điều kiện. Cô giơ hai tay lên tạo thành hình chữ thập đặt ở bên miệng, trên dưới xoa nhẹ, sau đó uất ức tủi thân nhìn Quý Thần Nham, nhỏ nhẹ nói: "Ông xã, em sai rồi, thật sự sai rồi, anh đừng trừng phạt em có được không?"
Quý Thần Nham không nhúc nhích, chỉ là vẫn nhìn cô.
Khương Tuệ Ninh biết anh thế này chính là không tức giận, được một tấc lại muốn tiến một thước gác cằm lên trên cánh tay của anh, chớp đôi mắt to, một bàn tay bám vào cánh tay anh, một bàn tay chui vào lòng bàn tay của anh, ngón trỏ và ngón giữa khẽ vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay anh.
"Ông xã, người ta thật sự biết sai rồi, anh nói gì đó đi, đừng không để ý tới người ta mà."
Một bàn tay khác của Quý Thần Nham vươn ra nâng cằm cô lên, ngón tay cái đặt ở trên cánh môi của cô, ngăn cản cô thủ thỉ lấy lòng.
Lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi co dãn lại mềm mại mọng nước của cô.
Lúc này đã sắp đến chạng vạng, vào mùa đông, ánh mặt trời đã hút hết hơi nóng còn sót lại, chỉ còn lại ánh sáng rạng ngời xuyên qua cửa kính nhà ăn to rộng chiếu vào bên trong.
Chùm tia sáng chiếu lên người Khương Tuệ Ninh, cô giống như mặt trời ấm áp tràn đầy sức sống, làm tất cả mọi vật xung quanh trở nên ảm đạm không ánh sáng và lặng yên không một tiếng động.
Ánh sáng dịu nhẹ, chân mày của Quý Thần Nham giãn ra.
Mái tóc dài của cô còn chưa vén lên, lúc cô nhào lại đây, sợi tóc đã quấn quanh đầu ngón tay của anh, đong đầy tình cảm dịu nhẹ, gương mặt nhỏ đỏ bừng, bởi vì mang thai nên càng có vẻ yêu kiều.