Chương 274: Hứa Không Tái Phạm
Chương 274: Hứa Không Tái PhạmChương 274: Hứa Không Tái Phạm
Đôi mắt như quả nho che phủ một lớp hơi nước, đồng tử phản chiếu ra hình dáng của anh, bóng hình anh ở trong mắt cô cũng trở nên ấm áp.
"Gọi tên của anh." Ngón tay cái của Quý Thần Nham dời đi, vững vàng nâng gương mặt của cô.
Khương Tuệ Ninh không biết anh là đam mê cái øì, nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi tên anh: "Quý Thần Nham, Quý Thần Nham..." Cô liên tục gọi vài lần.
Quý Thần Nham vội vàng ngăn cản cô, duỗi tay kéo cô lại gần hơn một chút, làm cô dán sát vào mình.
Cả đời này, anh luôn là người rất có tính kỷ luật, cho dù rơi vào bóng tối cũng có thể dựa vào ý chí mà mở mắt ra, chỉ có một lần duy nhất, là lần đầu tiên có tin tức của anh cả anh sau khi anh ấy mất tích.
Cũng trong lúc đó, anh đang chấp hành nhiệm vụ, lúc ấy khu ba cũng xảy ra vấn đề lớn, chiến dịch ngoài biên giới có hai lần xảy ra sai lầm, tất cả những người phía sau đều đang chờ chê cười anh, anh hùng cái øì, chiến thần gì cũng đều là trò cười, thật ra anh cũng chẳng là cái gì cả.
Cho nên lúc anh nhắm mắt lại, anh không hề có ý định muốn mở mắt ra, quá mệt mỏi.
Nhưng trong bóng đêm xuất hiện một tia sáng, anh không nhìn thấy bóng dáng của cô, chỉ biết cô nói rất nhiều, rõ ràng chính bản thân anh cũng đã từ bỏ, nhưng cô lại nhất quyết cầu xin anh đáp lại cô.
Lúc đó Quý Thần Nham cảm thấy thật phiền phức, nhưng nghe quá nhiều lại không thấy phiền nữa, anh đã quen mỗi ngày cô đều đến canh giữ bên người. Nhưng có một ngày cô bắt đầu khóc, không nói lời nào, chỉ có khóc.
Cũng không nói rốt cuộc cô muốn làm gì, cuối cùng tia sáng kia bị bóng tối bao phủ, tiếng khóc dừng lại.
Thế giới lại lần nữa trở nên yên tĩnh.
Nhưng Quý Thần Nham lại cảm thấy mất mát, anh muốn bắt lấy nàng, nhưng lại phát hiện hình như mình sắp bị bóng tối mang đi.
Anh muốn biết cô là ai, muốn gặp cô, cuối cùng anh chỉ có thể đấu tranh với bóng tối, còn may là anh đã chiến thắng thêm một lần nữa.
Chỉ là không có ai nói cho anh biết, thì ra cô chỉ là cái đứa nhỏ, nhỏ đến mức cả đời này giữa bọn họ đều sẽ có một khoảng cách về tuổi tác.
Quý Thần Nham hủy bỏ tất cả suy nghĩ, nhưng có ai ngờ trải qua năm tháng rửa tội, cô vẫn đi đến bên người anh.
Hiện tại anh đã biết, cô chính là tia sáng mà ông trời phái tới xua tan bóng tối cho anh, ở giai đoạn khác nhau, cô luôn là dùng sức sống và nhiệt tình mà cô có nhiều nhất để sưởi ấm anh. "Quý Thần Nham." Khương Tuệ Ninh lại nhỏ giọng gọi tên anh.
Cô phát hiện, Quý Thần Nham thật sự thích nghe cô gọi tên của anh, vừa gọi là không thể dừng lại được.
Vừa gọi tên của anh, vừa dùng đầu cọ cọ anh, giống như con mèo trước kia của cô vậy.
Quý Thần Nham để mặc cho cô làm nũng lấy lòng, nghe giọng nói mềm mại và ngọt ngào của cô, mềm mại giống như dây leo vậy, nhẹ nhàng quấn lên người anh, bò từ mắt cá chân lên trên, dừng lại ở đầu quả tim rung động của anh.
"Quý Thần Nham, có phải anh không tức giận không, có phải anh đang đùa em không?"
Anh không có dùng lời nói đáp lại sự lấy lòng của Khương Tuệ Ninh, nhưng khí chất và hành vi của anh đã giải thích tất cả, từ trước đến nay, anh chưa bao giờ giận cô.
Vì sao anh lại không nói gì? Là bởi vì anh muốn nhìn xem cô bạn nhỏ của anh sẽ làm nũng đến mức nào.
"Nếu anh tức giận, vậy sau này em còn tái phạm nữa không?"
Quý Thần Nham hỏi cô.
Khương Tuệ Ninh lập tức trở nên rất nghiêm túc, ôm lấy anh và nói: "Sẽ không, không có đâu, về sau chắc chắn em sẽ không làm anh giận." "Kẻ lừa đảo, lần nào em cũng khiêm tốn tiếp thu nhưng đều không thay đổi, nên chọc anh giận thì vẫn chọc anh giận."
"Sẽ không." Khương Tuệ Ninh cho anh nhìn gương mặt nghiêm túc của mình, nói: "Chắc chắn sẽ không, anh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của em này."