Chương 275: Thất Bai
Chương 275: Thất BaiChương 275: Thất Bai
Quý Thần Nham phối hợp với cô, nghiêm túc nhìn một lần rồi nói: "Trên mặt em thật sự có viết chữ."
"Viết cái gì?"
Anh duỗi tay ra chấm chấm trên gương mặt của cô, nói: "Lần sau sẽ chọc anh tức giận hơn."
Khương Tuệ Ninh bày ra vẻ mặt không thể tin được: "Không đúng, không đúng, rõ ràng em giấu ở trong lòng mà, sao lại viết rõ trên mặt như vậy. Anh mau chi cho em xem đi, em muốn lau sạch, không thể cho anh phát hiện ra bí mật nhỏ của em."
Trò đùa của cô đã hoàn toàn chọc cười Quý Thần Nham, anh cũng không biết tại sao cô bạn nhỏ của anh có thể mỗi ngày nghĩ nhiều trò kỳ quái như vậy.
Tại sao trong đầu óc của cô lại có thể chứa đựng việc quan trọng và còn chưa thêm một đống trò nghịch ngợm như vậy.
"Em đó, thật là không biết phải làm sao với em."
Quý Thần Nham nói rồi kéo người vào trong lòng ngực mình, hôn một cái lên cái trán của cô.
Khương Tuệ Ninh chính là loại người được hai loại màu sắc là sẽ mở phường nhuộm, cô còn cố ý giả vờ giả vịt, kết quả né tránh làm mái tóc mắc vào nút áo của Quý Thần Nham. Cô không chú ý kéo đầu tóc của mình, đau đến mức nhíu mày lại, còn ăn vạ Quý Thần Nham, nói: "Đều tại quần áo của anh."
Quý Thần Nham bất lực lại cưng chiều duỗi tay ra cố định đầu nhỏ của cô, nhanh chóng gỡ phần tóc mắc vào nút áo ra.
"Đúng, đều là do quần áo này, quá đáng ghét, sao nó lại có nút thắt chứ?"
Khương Tuệ Ninh biết anh đang cố ý dỗ mình, nhưng lại cảm thấy giọng điệu của anh giống như đang dỗ con nít, nên cô có chút ngại ngùng: "Anh thật đáng ghét, người khác đều sẽ tưởng em chính là bạn nhỏ."
"Vốn dĩ em chính là cô bạn nhỏ của anh mà."
Quý Thần Nham phát hiện Khương Tuệ Ninh thẹn thùng mấy vấn đề rất kỳ lạ, nói cô là cô bạn nhỏ mà cô cũng thẹn thùng.
"Mới không phải."
"Sao không phải?"
"Không nói với anh, em đi cột tóc đây." Khương Tuệ Ninh mới ngủ dậy không có thói quen cột tóc ngay, bình thường cô đều phải chờ đến khi đã thức dậy một lúc lâu mới cột tóc, vừa lúc nhân cơ hội này rời đi.
Quý Thần Nham giữ người lại, trong đáy mắt chiếu ra nụ cười khẽ, để lộ ra cổ tay có buộc dây cột tóc: "Tới, cột tóc cho cô bạn nhỏ của chúng ta trước, nếu không thì không thể ăn cơm được." Anh biết thói quen của Khương Tuệ Ninh, trước kia lúc ăn bữa sáng cô đều sẽ không cột tóc, có rất nhiều lúc sẽ không tiện lắm, cho nên anh đã chuẩn bị một sợi dây cột tóc buộc trên cổ tay, mỗi lần sắp đến bữa cơm đều sẽ cột tóc lên giúp cô.
Khương Tuệ Ninh nhìn cổ tay dưới bộ đồ quân đội của anh buộc một dây cột tóc màu hồng phấn, đột nhiên cảm thấy thị giác bị đánh sâu vào.
Trước kia anh vẫn luôn giúp mình cột tóc, cô vẫn luôn cho rằng anh vừa lấy dây cột tóc ở phòng tắm ra, không ngờ anh là luôn mang theo bên mình.
Nếu hôm nay cô không sử dụng, vậy anh sẽ vẫn luôn mang dây cột tóc này theo sao?
Ở nhà còn được, nhưng nếu là đi quân khu, lỡ không cẩn thận để lộ ra, những binh lính kia nhìn thấy quan chỉ huy nghiêm túc của mình đeo dây cột tóc màu hồng phấn kia chắc chắn sẽ cười anh.
Đừng nói bọn họ, ngay cả bản thân cô cũng muốn cười khi tưởng tượng ra hình ảnh đó.
Quý Thần Nham đã giúp cô cột tóc rất nhiều lần, đã rất thuận tay, rất nhanh anh đã búi mái tóc dài của cô lên.
Nhìn cô cười không ngừng được, anh duỗi tay ôm lấy cô, luôn tay qua cổ kéo người qua nhìn vào mình: "Chỉ như vậy đã vui rồi?"
Khương Tuệ Ninh vẫn vô cùng vui mừng: "Rất vui vẻ."
Quý Thần Nham niết gương mặt của cô: "Vui vẻ thì tốt." Chỉ sợ em trả lời anh là không vui, như vậy mới là thất bại lớn nhất cuộc đời anh.