[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 278 - Chương 278: Bắn Pháo Hoa

Chương 278: Bắn Pháo Hoa Chương 278: Bắn Pháo HoaChương 278: Bắn Pháo Hoa

Lúc này cô cũng không có biện pháp nào chấp nhận lời Quý Tử Thư nói, chỉ số thông minh của cô hiện giờ cũng không thể nào nghĩ thông được chuyện này.

"Vậy sau này cậu muốn làm gì?" Khương Tuệ Ninh đột nhiên tò mò Quý Tử Thư không muốn vào bộ đội vậy muốn làm gì.

Quý Tử Thư cười híp cả mắt lại, trêu chọc lại cô: "Làm việc gì có thể kiếm được nhiều tiền thì làm, nếu không sao có thể hiếu thuận lại dì được."

"Ha, nhóc con thật là có tiên đồ. "

Quý Tử Thư không muốn tiếp tục cùng cô nói chuyện, liền nói cô nhanh chóng ăn cơm.

Khương Tuệ Ninh lại nghĩ, rốt cuộc thì Quý Tử Thư thích hợp làm việc gì? Thật ra làm tổng tài bá đạo cũng không tồi, đúng rồi, Quý Tử Thư thông minh như vậy, làm tổng tài cũng không phải là không thể.

Hơn nữa cô còn có thể đưa ra chủ ý cho cậu, đuổi kịp sự bùng nổ của thị trường chứng khoán vào thập niên chín mươi, dễ dàng kiếm được cho cậu một trăm triệu!!!

Quý Tử Thư thấy miệng cô cơ hồ cười đến tận mang tai rồi, không cần đoán cũng biết cô đang tưởng tượng ra loại chuyện tốt gì, liền nhỏ giọng nhắc nhở cô,"Mau ăn cơm đi, ăn xong tôi dẫn dì ra ngoài chơi."

"Chơi cái gì?"

"Bắn pháo hoa, sợ không?"

"Ồ, còn có pháo hoa sao?" Đây là điều mà Khương Tuệ Ninh không nghĩ tới, cô còn tưởng rằng niên đại này còn chưa có pháo hoa.

Quý Tử Thư nói: "Cha tôi bảo tôi chuẩn bị, cha nói muốn dùng nó để dỗ dì."

"Tôi cũng không phải là trẻ con, những cái đó đều là loại mà trẻ con các người mới thích."

"Vậy tôi xem một mình vậy?"

"Đừng đừng đừng, cũng không phải không thể xem, tâm hồn của tôi vẫn còn là trẻ con." Bắn pháo hoa đó, Khương Tuệ Ninh rất thích, còn có loại pháo hoa nhỏ, chơi rất vui.

Quý Tử Thư liền biết cô có một đống lý do, nên không vạch trần cô.

Nghiêm Bội Lan nhìn Khương Tuệ Ninh và Tử Thư sống chung rất hòa thuận, tuy rằng hơn kém cũng không nhiều tuổi, nhưng họ giống như đúng là mẹ con vậy, nhịn không được liền nói với Tôn Hội Vân: "Em xem, Tử Thư bình thường giống như là cha nó, rất ít nói, cũng không có tính tình của một đứa trẻ con nên có, nhưng khi Ninh Ninh đến, Tử Thư nhà chúng ta nói ngày càng nhiều, cũng thích cười hơn, nó còn có thể nói chuyện với Ninh Ninh rất lâu, chị nghe Thư Thư nói, khăn quàng cổ và quần áo của nó đều được Ninh Ninh mua, đứa nhỏ này đã có người để dựa vào rồi."

Tôn Hội Vân nhìn thoáng qua con gái,"Ninh Ninh nói rất nhiều, Tử Thư cũng là đứa nhỏ, cho nên đều là cả nhà cùng chăm sóc cho nhau."

"Đúng đúng, đều là đứa nhỏ ngoan."

Nghiêm Bội Lan nhìn bộ dạng hòa thuận của hai người, nội tâm cũng thầm cao hứng, đã đến độ tuổi này thật ra bà cũng không cần cái gì, nên chỉ cần một nhà hòa thuận thì so với cái gì cũng tốt hơn.

Quý Trung Đình cùng với Khương Kiến Dân vốn đang nói chuyện cuộc sống, trò chuyện về xã hội, không biết sao lại chuyển đến đề tài trong nhà, nói đến chuyện con cháu.

Cuối cùng lại nói đến chuyện Khương Tuệ Ninh đang mang song thai trên người.

Lúc này Nghiêm Bội Lan cũng gia nhập vào đề tài này, đầu tiên là thăm dò ý kiến của hai người,"Thân Nham, Ninh Ninh bây giờ đang mang song thai, về sau hai đứa nhỏ chắc hẳn là không thể chăm sóc hết được, mẹ và cha con có ý này, không thì để chúng ta đến đây hỗ trợ chăm sóc, buổi chiều mẹ và mẹ Ninh Ninh cũng nói chuyện này, bà ấy cũng cảm thấy chúng ta ở lại đây mới có thể yên tâm, vậy bây giờ hai đứa xem có được không, có ý kiến gì không?"

Quý Thần Nham nghe mẹ nói xong thì buông ly rượu đang cầm trên tay xuống, sau đó quay đầu liếc nhìn Khương Tuệ Ninh một cái, như là đang hỏi ý kiến của cô.

Mẹ của anh qua đây, đương nhiên anh không có quá nhiều ý kiến, nhưng Tuệ Tuệ thì sao? Có thể nào cô cảm thấy nếu ở chung như vậy thì không được tự nhiên không?

Thật ra thì Khương Tuệ Ninh cảm thấy cũng không sao cả, nếu mẹ chồng không đến thì trong nhà lại có thêm một dì giúp việc nữa, so với một người xa lạ thì cô càng muốn ở cùng mẹ chồng hơn, lại nữa mẹ chồng là bác sĩ khoa nhi, chăm sóc đứa nhỏ chắc hẳn là có kinh nghiệm hơn so với cô.
Bình Luận (0)
Comment