Chương 279: Muốn Nếm Thử
Chương 279: Muốn Nếm ThửChương 279: Muốn Nếm Thử
Trước kia cô thấy đứa nhỏ nhà chị họ bởi vì chăm sóc không tốt, hai ba ngày đầu đã bị bệnh, đứa nhỏ chịu khổ, người lớn cũng phải chịu theo.
Nếu mẹ chồng đồng ý đến đây thì tốt qua, cô còn sợ mẹ chồng không muốn đến.
"Được ạ, nhưng mà mẹ ơi, vậy phải vất vả cho mẹ rồi."
Đời này của Nghiêm Bội Lan yêu thích nhất chính là trẻ con, bà cũng đã chăm sóc vô số đứa trẻ nhà người khác, đây là lần đầu tiên được chăm sóc cháu của bản thân mình, lúc nào cũng cảm thấy vui vẻ, nên làm sao có thể cảm thấy mệt được.
"Ninh Ninh, chăm sóc được giúp các con là ta vui rồi, không mệt."
"Trước hết con và Thần Nham cảm ơn cha mẹ, đã lo lắng cho bọn con."
"Đứa nhỏ này không cần nói cảm ơn." Nghiêm Bội Lan vui vẻ đến đến mức nước mắt cũng chảy ra.
Tôn Hội Vân nhìn thấy cũng vui vẻ, người trong nhà lại cùng nói chút chuyện vui, việc này coi như là đã được định xong.
Sau khi Khương Tuệ Ninh ăn gần xong thì ở bên ngoài Quý Tử Thư cũng đã chuẩn bị xong ống trúc để bắn pháo hoa, cô liếc nhìn bình rượu đặt trên bàn, thế mà lại là rượu Mao Đài. Trước kia cô không uống được rượu trắng, nhưng khi cùng sếp đi ra ngoài gặp khách hàng thì cũng thấy họ uống qua, vị khách hàng lúc ấy vô cùng yêu thích rượu Mao Đài, nhưng bấy giờ cũng rất dễ mua phải hàng giả, nghe ông ta nói chỉ cần ngửi chút hương vị là có thể phân biết được thật hay là giả.
Sau đó cùng mọi người đàm luận nhiều nhất chính là hương vị của nó, nghe nói là một chuyện, nhưng khi uống thì vô cùng nhẹ nhàng, tinh tế...
Một bình rượu mà ông ta nói thì những người nghe cũng không uống nổi, tuy là đời sau đúng thật là không chắc có thể uống được.
Nhưng lúc ấy Khương Tuệ Ninh vô cùng tò mò, rốt cuộc nó có thể ngon như thế nào, vừa hay đúng lúc Quý Thần Nham đang rót rượu cho bố chồng, rượu trong vắt được rót ra chiếc chén pha lê, tạo nên những giọt nhỏ, ngón tay của anh thon dài nắm lấy bình rượu trắng, vô tình làm cho bình rượu này càng mê người.
Khương Tuệ Ninh nuốt một ngụm nước miếng, và ngay lập tức muốn được nếm thử hương vị của loại rượu này.
Quý Thần Nham lại tự đổ cho chính mình một ly, thời điểm thu hồi lại thì nhìn thấy bạn nhỏ nhà anh đang nhìn về phía ly rượu của mình một cách thèm thuồng.
Anh liền cúi đầu hỏi cô: "Bạn nhỏ muốn nếm thử?" "Có thể không?" Khương Tuệ Ninh nhớ tới bản thân mình đang mang thai hình như là không thể uống rượu.
Quý Thần Nham cười, âm thanh trầm thấp vang lên bên tai cô,"ÐĐương nhiên là không thể, mèo nhỏ tham ăn."
Khương Tuệ Ninh cũng biết, nên chỉ có thể nhún vai nói: "Được rồi."
Nhìn thấy bộ dạng buồn bã của cô, Quý Thần Nham nhớ đến lời dặn dò của dì Lương, người mang thai rất khao khát đối với những gì họ muốn, nếu không được, thì chắc chắn sẽ luôn nhớ đến.
Vì vậy anh lại ghé sát vào tai cô, dùng giọng nói chỉ có cô mới có thể nghe thấy: "Rất muốn nếm thử? Vậy buổi tối tôi cho em." Hơi thở của anh cùng với mùi thơm tinh khiết của rượu, không phải không ngửi thấy mùi, mà ngược lại làm tăng thêm một phần mị lực trên người anh.
Khương Tuệ Ninh nhìn thấy ánh mắt ái muội của anh, liền nhớ lại lời anh nói, điều này khiến ngực cô nóng lên, rồi nhanh chóng rời mắt đi.
Sau đó cô tức giận duỗi tay véo một cái vào eo anh, rồi đỏ mặt rời khỏi bàn ăn.
Quý Thần Nham nhìn bộ dạng chạy trối chết của cô, đầu lưỡi hơi khô một chút, liền híp mắt lại, rồi bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch cả ly.
Cơm nước xong xuôi, thì trời cũng đã tối sam lại.
Tuy rằng ở thập niên bảy mươi vẫn chưa được tính là quá giàu có, nhưng vẫn có thể như trước nghe được những tiếng pháo trúc ở nơi xa xa truyền đến.
Cũng chưa phải là đêm ba mươi, nên nhà nào có pháo hoa thì cũng rất luyến tiếc bắn, chỉ lấy ra một chút nhỏ để dỗ trẻ con.
Cho nên nghe thấy âm thanh của tiếng pháo thì cũng không quá rõ.
Khương Tuệ Ninh ở trước cửa mặc một chiếc áo khoác thật dày, nhìn Quý Tử Thư đang ở trong sân cầm những chiếc pháo hoa nhỏ.