Chương 283: Trượt Băng
Chương 283: Trượt BăngChương 283: Trượt Băng
Khương Tuệ Ninh rất tò mò từ trước đến nay cô chưa bao giờ nhìn thấy Quý Thần Nham rèn luyện thân thể, bây giờ anh không cần phải đi tập luyện mỗi ngày, không ở trong văn phòng thì cũng có mặt ở trên giảng đường, sao có thể giữ được cơ bắp săn chắc như thế này?
Hơn nữa không hề có dấu hiệu biến mất, nói tiếp người khác luyện tập thể dục thể thao đều đặn mỗi ngày ở phòng tập chưa chắc đã có được thành quả như anh.
Quý Thần Nham bị mấy ngón tay cô làm cho ngứa ngáy cả người, tuy rằng chuyện làm người ta thoải mái vừa mới kết thúc, nhưng cô vẫn còn động, có một số suy nghĩ lại nảy lên, đè tay cô lại, hỏi: "Còn muốn?"
"Nếu anh còn chơi lưu manh nữa thì em sẽ không để ý đến anh."
Khương Tuệ Ninh phát hiện Quý Thần Nham đúng là một người mắc chứng phân liệt, lúc đứng đắn thì nghiêm túc lạnh lùng vô cùng, lúc bắt đầu chơi lưu manh thì lưu manh thật, ở trên giường anh giống như có bộ phận tự động giải khóa những công năng khó lường.
Còn ghê gớm hơn hút ma túy, vốn dĩ không dừng lại được, tựa như chỉ biết mỗi mình chuyện đó.
Quý Thần Nham nhìn gương mặt đáng yêu xinh xắn của cô tức khắc nhăn lại, xoay người lại giam cầm cô ở dưới thân, cúi đầu hôn cô, hôn xong lại cười nhẹ nhìn cô.
Anh phát hiện Khương Tuệ Ninh là một người không biết mắng chửi, miệng cô cứ nói đi nói lại một vài câu, đồ lưu manh, hỗn đản, lại nói thêm một câu nếu anh cứ thế em sẽ không để ý đến anh.
Phải là một người dễ thương đến mức nào mới nói những câu không hề có tính uy hiểm trở thành những câu uy hiếp.
Thật ra cô cũng không biết khi cô nói những lời này, ngược lại thanh âm sẽ thay đổi đến mức không hề ý thức được, chỉ làm cho ngữ điệu càng thêm ngọt ngào, khiến người khác sa đọa.
Vốn dĩ không có lực sát thương, ngược lại giống như một chút mèo con đang vui đùa, càng giống như một yêu tinh nhân gian đang làm nũng.
"Bạn nhỏ, ngày mai muốn đi đâu chơi?"
Tuy rằng trong lòng ngực có ôn hương nhuyễn ngọc, giống như có con kiến cắn xé ở trong lòng, ngọn lửa thật vất vả mới vuốt phẳng lại càng bốc lên dữ dội hơn.
Nhưng Quý Thần Nham không biết xử lý thế nào, cô mang song thai, lại càng làm cho người ta lo lắng hơn so với mang thai một, định kéo dài khoảng cách giữa hai người, cuối cùng vẫn luyến tiếc, đành phải ôm cô gắt gao, ngửi mùi hương của cô rồi dời đề tài đi. "Không phải ngày mai anh phải vào bộ sao?" Khương Tuệ Ninh chơi ngón tay Quý Thần Nham.
Bàn tay anh to rộng rắn chắc, ngón tay lại dài, tay cô đặt vào trong lòng bàn tay anh giống như tay của một đứa nhỏ.
Hôm nay cô nghe khi bí thư Trần đến đây hình như có nói chuyện gì đó, Quý Thần Nham nói ngày mai phải đi vào bộ xử lý việc.
"Sáng sớm anh vào đó xử lý việc, lúc về chắc em vẫn còn chưa tỉnh, cho nên muốn đi chơi ở đâu, thì anh sẽ dẫn em đi."
Quý Thần Nham bận quá, quanh năm suốt tháng thời gian rảnh rỗi trên cơ bản không nhiều lắm, trước kia coi bộ ba như nhà, bây giờ tuy rằng trễ mới về đến nhà, nhưng có đôi khi quay về đổi bộ quần áo rồi rời đi.
Anh cũng biết tình hình bản thân, cho nên năm nay trước khi ăn Tết đã cố gắng giảm bớt lượng công việc, định mấy ngày ăn Tết sẽ dành chút thời gian với vợ.
Cô tới Đông Thành lâu như thế, hình như anh chưa từng dẫn cô đi dạo Đông Thành.
Đây là nơi anh bảo vệ, nhưng lại chưa từng dẫn vợ đi tham quan, anh cũng muốn dẫn cô nhìn nơi bản thân thống trị, liệu cô có vừa lòng hay không.
"Chúng ta đi trượt băng được không? Tử Thư nói bên thành bắc có một cái hồ, mùa đông có rất nhiều trượt băng bên trong đó." "Anh..."
Quý Thần Nham nhìn thoáng qua bụng cô, bất đắc dĩ nói: "Bạn nhỏ của anh, bộ dạng này của em anh không yên tâm để em trượt băng được, nhưng mà bên kia có ghế dựa, đến lúc đó em cứ ngồi ở trên, anh đẩy em."
Cô muốn chơi, anh sẽ cố hết sức thỏa mãn, đương nhiên sẽ bài trừ hết thay nguy hiểm ra bên ngoài.
"Được nha được nha, trước kia em từng thấy ở phương bắc có loại chó kéo trượt tuyết, hẳn không khác cái kia lắm đúng không?"