Chương 285: Tủi Thân
Chương 285: Tủi ThânChương 285: Tủi Thân
Thật ra Quý Tử Thư đã sớm quen rồi, trưởng thành cũng hiểu cho ba hơn,"Ba ba bảo vệ tổ quốc, con giữ nhà, mau đi đi, trên đường nhớ chú ý an toàn, đừng để bị thương, em gái thích ba ba khỏe mạnh, hơn nữa không phải lúc nào dì ấy cũng dễ bị lừa."
Quý Thần Nham biết cậu đang nói chuyện bị thương ở Kinh Thị, duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của cậu,"Chăm sóc gia đình cho tốt, ba sẽ nhanh chóng xử lý công việc rồi quay vê nhà, ăn tết với mọi người."
Quý Tử Thư đứng ở cửa, nhìn xe của ba chạy ra khỏi đại viện.
Sân ngày hôm qua đã được dọn dẹp nay lại có một lớp tuyết dày tôn động, những dấu chân hỗn độn đạp lên tuyết trắng để lấy những dấu vết thật sâu.
Khi xoay người quay về nhà thì thấy Quý Trung Đình đứng giữa phòng khách, khoanh tay đứng chờ Quý Tử Thư di vào cửa.
"Ông nội."
"Tử Thư đến đây ngồi cùng ông nội một lát." Quý Trung Đình nhìn về phía cháu trai vẫy tay.
Qúy Tử Thư nghe lời đi đến ngồi cạnh ông nội, đì Lưu chừa lại một cái đèn, cũng quay về phòng.
Phòng khách to như thế chỉ còn lại hai ông cháu. Quý Trung Đình bắt đâu kể với Quý Tử Thư chuyện trên chiến trường năm đó, ông cũng từng là đại thiếu gia mà ai cũng hâm mộ tại Hải Thành, khi mặc quân trang vào, ông lại sống xa cách, nhưng ông cũng muốn có gia đình, cũng muốn cưới vợ sinh con.
Nhưng mà thời thế loạn lạc ông muốn bảo vệ quốc gia này, nên không thể chăm sóc cho gia đình được.
"Tử Thư, cháu biết không? Bà nội cháu mang thai ba cháu ông cũng chẳng biết, khi đó sau khi ông và bà nội cháu chia xa một nam một bắc, ông ở tiền tuyến đánh giặc, bà ấy ở hậu phương cứu người, chờ đến khi ông gặp lại bọn họ, thì ba cháu đã cầm kiếm gỗ chơi ở trong sân, ông đi cửa đi vào thẳng bé còn hỏi ông là ai."
"Đó là lần đầu tiên ba cháu gặp ông, thậm chí thẳng bé còn không gọi một tiếng ba."
"Nhưng mà thẳng bé rất to gan, chưa tròn mười tuổi đã đòi ông dẫn nó đến chiến trường, nó muốn đánh giặc."
"Khoảng thời gian gian nan nhất của ba cháu cũng bắt đầu từ đó, năm đó vào không quân là để bản thân không bị bắt nạt và để tự mình trở nên mạnh mẽ, sau đó bởi vì một số việc mà điều đến bộ ba, thằng bé một lòng nhào vào bộ ba."
"Không phải thằng bé cố tình xem nhẹ cháu, nhưng nó là quân nhân, nó không chỉ bảo vệ gia đình mình, mà còn phải bảo vệ rất nhiều gia đình khác, đêm nay nếu ba con không rời đi, thì sẽ có rất nhiều người ba khác trong đại viện rời đi giữa đêm khuya, bọn họ chỉ muốn bảo vệ mảnh đất này an toàn."
"Ông nội cháu biết rồi."
Quý Tử Thư khi còn nhỏ cũng oán hận ba ở trong lòng, sau này lớn lên cậu cũng hiểu, đêm nay khi cậu chạy xuống cũng vì muốn nói cho ba biết cậu đã trưởng thành, cậu có thể bảo vệ căn nhà này, chỉ mong ba ở bên ngoài xin hãy nhớ trong nhà vẫn có người chờ anh, có người hi vọng anh bình an quay về.
Sau khi Khương Tuệ Ninh tỉnh lại mới biết nửa đêm Quý Thần Nham đã rời đi, anh chưa nói đi bao lâu sẽ về, cũng không nói đi đâu.
Chỉ chừa lại một hàng chữ ngắn ngủn, thật xin lỗi anh đã nuốt lời, ở nhà chờ anh.
Cô biết anh là quân nhân, trên vai có trách nhiệm, nhưng vẫn cảm thấy rất khổ sở.
Nghĩ lần đầu tiên anh hứa dẫn cô đi ra ngoài chơi lại nuốt lời như thế, trước kia cô đã từng đọc rất nhiều bài viết kể về đời sống hôn nhân với quân nhân, làm gì cũng một mình từ việc kiểm tra sức khỏe, đến việc sinh con, chồng cũng không biết...
Tuy rằng công việc của bọn họ có vinh quang vô hạn, nhưng việc này lại rơi xuống người cô, cô lại muốn trào nước mắt. Lỡ như khi cô sinh con Quý Thân Nham không có mặt ở đây thì phải làm sao bây giờ?
Thai phụ yếu ớt trùm chăn gào khóc một trận.
Khóc đủ rồi thì tự mình bình tĩnh lại, rửa mặt xong ôm bụng lầm bầm lầu bầu trong chốc lát, cô cũng là mẹ, phải học được cách kiên cường.