Chuong 297: Em Thong Minh
Chuong 297: Em Thong MinhChuong 297: Em Thong Minh
"Em cũng đâu có khiêu khích anh!" Khương Tuệ Ninh muốn nói từ ngày đó trở đi, đến tận hôm nay cô cũng không dám khiêu khích anh nữa, ngày nào cũng ngoan ngoãn.
Quý Thần Nham cong môi cười một tiếng: "Là chưa từng khiêu khích hay thừa dịp tôi ngủ mà sờ khắp người tôi?"
Khương Tuệ Ninh không nghĩ đến lúc này Quý Thần Nham vẫn còn nhắc đến chuyện xưa, cô nhớ lại chính mình đã từng làm những loại chuyện kia thì không nhịn được mà đỏ mặt, xô đẩy anh mấy lần, nói: "Hừ, vậy anh thì sao? Có một đêm đột nhiên nhào đến, có phải cũng không ngủ, sợ em đụng phải anh nên anh giả vờ ngủ thiếp đi, đè chặt em không cho em động?"
Cô là một người khá chậm chạp, lúc ấy còn chưa kịp phản ứng, Quý Thần Nham không nhắc đến chuyện này cô cũng không nghĩ đến sự thật bên trong.
"Nếu không thì phải làm sao? Mỗi đêm em đều sờ loạn lên hết, rạng sáng mỗi ngày tôi đều phải chạy bộ sao?"
Đột nhiên Khương Tuệ Ninh xấu xa hỏi: "Thủ trưởng Quý, lúc ấy sao anh lại có thể giống như liệt nữ giữ gìn trinh tiết như thế? Nhưng bây giờ lại hoàn toàn trở thành người khác, suốt ngày trong đầu cũng đều là loại chuyện kia." "Trong đầu tôi hiện tại chứa chuyện gì? Hả?"
Quý Thần Nham vừa nói thì tay đã trượt vào bên trong quần áo cô, vuốt ve bụng cô.
Bụng bảy tháng vừa lớn vừa tròn, cũng khá nặng nề.
Khương Tuệ Ninh nhanh chóng đè tay anh lại, cô hoảng hốt nhìn về phía cửa của thư phòng, may là cửa đã được đóng lại.
Nhưng ở đây dù sao cũng là thư phòng, đây là nơi cần nghiêm túc.
"Không được, đang ở thư phòng, bình thường anh phải làm việc ở đây, ở đây cũng giống như phòng làm việc của anh." Nếu làm gì ở nơi này thì sau này Khương Tuệ Ninh cũng không dám đến đây đọc sách nữa.
"Sao không được?" Quý Thần Nham nói xong đã đưa Khương Tuệ Ninh đến cạnh giá sách, để lưng cô dựa vào anh, nắm tay cô dán lên giá sách.
"Tuệ Tuệ quên lúc ấy em ở bên cạnh tôi nhìn trộm thứ gì sao?"
Khương Tuệ Ninh cảm thấy người này rất ưa thích ghi nhớ rồi tính sổ, lúc đó cô cũng chỉ tò mò mới xem thử quyển sách kia, chuyện nhìn và làm có thể giống như sao?
Cô nghe anh nói mà mặt đã đỏ đến tận mang tai, cô quay người lại muốn đẩy anh ra nhưng bàn tay đã bị anh giữ chặt. Ngay khi cô đang hốt hoảng thì Quý Thần Nham đã ép cô đưa tay lên giá sách, rút ra một quyển từ trên đó, sau đó lại ôm cô từ phía sau, đặt quyển sách vào lòng bàn tay cô: "Đây là sách Dì Lương cho tôi, nói liên quan đến việc dưỡng thai. Đêm nay chúng ta bắt đầu cùng nhau học."
Khương Tuệ Ninh:...
"Cho nên anh chỉ muốn lấy sách cho em?"
Khương Tuệ Ninh hoàn toàn mất hết mặt mũi, đến đầu cũng không dám ngẩng lên.
Quý Thần Nham lại rất nghiêm chỉnh gật đầu: "Đúng vậy. Tuệ Tuệ, không phải em cho rằng tôi muốn làm gì đó chứ?"
Anh nói xong lại không thấy Khương Tuệ Ninh trả lời, còn cố ý "À" một tiếng, giọng nói sau đó lại kéo dài: "Tuệ Tuệ, em còn nói trong đầu tôi chỉ nghĩ đến loại chuyện kia. Xem ra lại có một tên lưu manh mới đúng."
"Còn không phải do anh lừa em?" Khương Tuệ Ninh cứng cổ không muốn nhận thua. Cô không tin Quý Thần Nham không lừa cô.
Quý Thần Nham lại nghi ngờ hỏi: "Tôi làm sao lại lừa đối em?"
Khương Tuệ Ninh thẳng thắn nói: "Anh nắm tay em áp lên giá sách, ôm em từ phía sau..." Nói tới nói lui cô cũng xấu hổ, không dám nói tiếp.
Quý Thần Nham còn làm ra vẻ chợt hiểu ra: "Xem ra Tuệ Tuệ hiểu biết rất nhiều. Em học được từ đâu vậy?"
Anh phát hiện Khương Tuệ Ninh thật sự rất dễ xấu hổ, hiểu biết về phương diện này dường như đã đạt đến đỉnh cao.
Khương Tuệ Ninh cắn môi, cô không dám nói trước kia mình từng xem được trên ti vi và đọc tiểu thuyết.
"Em thông minh... năng lực hiểu biết mạnh."