Chuong 301: Lam MU Rom
Chuong 301: Lam MU RomChuong 301: Lam MU Rom
Quý Thần Nham dặn dò xong thì rời đi. Chị Lưu cũng không dám chậm trễ, chị đã nhanh chóng điều chị Chu ra khỏi tập thể của liên hiệp phụ nữ.
Nhưng khi trở về lại văn phòng của mình, chị đã suy nghĩ lại những lời Quý Thần Nham vừa nói nên đã lấy hồ sơ của chị Chu ra xem từ đầu đến cuối.
Nơi làm việc trước kia của chị Chu là đại đội Thượng Thủy, chỗ đó núi cao, nước nhiều, địa hình phức tạp, không thể trồng được hoa màu, tập thể lại không có nghề phụ nào, mỗi năm đến lúc phân lương thực đều là chuyện vô cùng nhức đầu.
Khi đón tết, đừng nói là phân thịt, mà có một số nhà vẫn không được ăn no như thường ngày. Năm ngoái, mọi người trong thôn đã tập hợp chung tay khai hoang, kết quả lên núi chưa được hai ngày đã bị hổ liên tục làm bị thương hết ba người, vì vậy chuyện khai hoang cũng phải tạm dừng lại.
Lúc đó bị truy trách nhiệm, người khá hơn cũng bị phê bình và cho ngừng chức.
Nhưng đến giữa năm ngoái, trong thôn Thượng Thủy có hai cô dâu đã đề nghị muốn làm mũ rơm, vào thời gian rảnh rỗi sau mùa vụ họ đã tổ chức cho phụ nữ cùng đan nón rơm.
Từ trước đến nay nghề đan nón rơm của thôn Thượng Thủy vốn đã có chút tiếng tăm, nhưng họ cũng chỉ tự đan nón rơm cho chính mình vào những lúc mùa vụ rảnh rỗi mà thôi nên vẫn chưa từng có thành tựu nào đáng kể. Tổ chức để mọi người làm thế này lại đạt được chút lợi nhuận, ba tháng sau đúng là đã có sự thay đổi. Lợi nhuận được chia lại cho tập thể để mua lương thực và phân phát dựa theo công điểm của từng nhà.
Lần đầu tiên phân phát lương thực trong thôn lại không xảy ra chuyện tranh chấp.
Sau này Khương Tuệ Ninh đến liên hiệp phụ nữ của thành phố, cô đã đề xuất việc để các tập thể phát triển nghề phụ, nâng cao cuộc sống của các thôn dân, cải thiện tình trạng những người phụ nữ ở nhà ở không, giải quyết được vấn đề không có tiền cho con cái đến trường học hành.
Sau đó còn tuyển chọn các cán bộ ưu tú vào thành phố làm người đại diện liên lạc với địa phương của mình.
Trước đây thôn Thượng Thủy từng gửi báo cáo lên cũng chính là cô dâu mới kia.
Nhưng sau đó người đến lại đổi thành chị Chu, bởi vì chỉ ta đã cứu được ba đứa bé sắp chết đuối.
Chị Lưu đọc kỹ hồ sơ của chị Chu lại một lần nữa. Chi Chu đã làm việc ở liên hiệp phụ nữ địa phương gần mười năm, trong khoản thời gian đó còn có mấy năm liên hiệp phụ nữ bị hủy phải nhập chung với dân chính. Chị ta là một cán bộ trong thôn nhưng có thể nói vẫn chưa từng có thành tích gì. Nhưng trùng hợp là khi tuyển chọn người đến ủy ban thành phố, thì đột nhiên chị ta đã cứu được mấy đứa bé sắp chết đuối. Khi đó trong thôn cũng rất chấn động vì sự việc này, bí thư chi bộ trong thôn còn cố ý để mọi người trong thôn tổ chức giăng biểu ngữ trong thôn biểu thị cảm ơn chị ta.
Khi đó đã khua chiêng gõ trống, náo nhiệt rất nhiều, vì vậy họ đã họp và quyết định đề xuất chị Chu làm đại biểu vinh dự, còn trực tiếp để chị ta lấy suất vào ủy ban thành phố.
Họ cho rằng nơi này cũng nhận được tin tức này, nhưng thực tế khi tài liệu của chị ta được gửi đến đây thì chị Lưu đã không nghĩ nhiều như vậy, chị chỉ trực tiếp sắp xếp vị trí làm việc cho chị ta.
Chị Lưu lại tỉ mỉ nhìn tài liệu của chị Chu một lần nữa, chị chợt phát hiện có một lá thư cảm ơn được toàn thể thôn Thượng Thủy ký tên. Thế nhưng khi chị Lưu lấy danh sách người dân trong thôn Thượng thủy ra đối chiếu thì phát hiện có một nhà có đứa trẻ được cứu đã không ký tên.
Chị Lưu nhìn thấy hầu như toàn bộ cả thôn đều ký tên, người không biết viết chữ cũng in dấu tay, nhưng gia đình này không những không ký tên mà vân tay cũng không in.