Chuong 300: Bi Chi Trich
Chuong 300: Bi Chi TrichChuong 300: Bi Chi Trich
Giọng nói của anh chợt lạnh đi một chút, tuy không tức giận nhưng cũng không hề ôn hòa.
Khương Tuệ Ninh lại không nỡ, cô ôm bụng lắc đầu: "Không không không! Chúng còn nhỏ, không hiểu chuyện, lúc này chưa cần dạy dỗ đâu." Từ khi có hiện tượng máy thai thì cô luôn thiên vị các con khiến người ta càng giận sôi lên.
Quý Thần Nham cũng không nỡ dạy dỗ con gái bảo bối của anh, anh nói vậy còn không phải muốn dỗ dành vợ mình sao?
Thấy cô che chở cho con như vậy, anh lại nhẹ giọng nói chuyện, ngồi bên mép giường, tay duỗi ra, khẽ vỗ lên bụng Khương Tuệ Ninh nói: "Vậy tôi không cần dạy dỗ chúng nữa. Tôi phải nói chuyện với các bảo bối, phải bảo chúng ngoan ngoãn, không được làm ầm ï trong bụng mẹ."
Hai đứa bé trong bụng dường như rất ưa thích người cha này, chỉ cần cha sờ tay lên bụng, nói chuyện, chúng luôn cảm thấy vui vẻ, sẽ trả lời lại cha, nhưng động tác sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Quý Thần Nham nhân dịp này cũng hỏi Khương Tuệ Ninh: "Hôm nay, người đồng nghiệp kia của em là người mới sao? Dường như tôi chưa từng nhìn thấy."
"Vâng, mới chuyển đến."
"Chị ta không tốt sao?" "Không tốt chút nào." Khương Tuệ Ninh nghĩ đến kiểu nói chuyện quái gở của chị Chu. Ban đầu tất cả các đồng nghiệp đều qua lại với nhau rất tốt, kết quả khi chị Chu này chuyển đến, cô đã nghe hai người khác phàn nàn, nói chị Chu kia nói chuyện rất đáng ghét. Không ngờ hôm nay chị ta còn dùng giọng điệu quái gở với chính cô.
Quý Thần Nham nghe Khương Tuệ Ninh phàn nàn cũng không nói thêm lời nào.
Chờ cho cô thấy thoải mái hơn, anh mới thay nước ấm khác cho cô ngâm chân, mãi đến khi cô cảm thấy dễ chịu anh mới thu tay về.
Sang ngày hôm sau anh vẫn đưa Khương Tuệ Ninh đến chỗ làm như trước.
Nhưng khi nhìn thấy Khương Tuệ Ninh đã bước trong văn phòng làm việc rồi, Quý Thần Nham mới xoay người tìm đến văn phòng chủ nhiệm Lưu.
Bản thân anh cũng không nở nói một câu nào với người bạn nhỏ này của mình, thế nhưng cô lại bị một người không biết điều nói một hồi như vậy.
Tối hôm qua anh nhịn một đêm, càng nghĩ lại càng không cho qua được.
Trong thời gian này Khương Tuệ Ninh phải chịu đựng vất vả, anh đều nhìn thấy.
Lúc đầu anh cũng không muốn để cô đi làm nhưng lại sợ cô ở nhà nhàm chán, gần đây bên kia lại đang nhắc đến chuyện cải cách kinh tế tập thể, mà việc này là Khương Tuệ Ninh vẫn đang phụ trách, cô cũng muốn tham gia vào từng giai đoạn tiến hành.
Cô mang thai lại phải làm nhiều việc như vậy, lại bị chỉ trích.
Chủ nhiệm Lưu không ngờ mới sáng sớm Quý Thần Nham đã đến tìm mình, khi nghe anh nói chuyện này, lông mày của chị cũng cau chặt lại.
Quý Thần Nham lạnh lùng nói: "Tôi nghe nói chị ta có thể được điều đến đây là vì trước kia đã cứu được mấy đứa bé rơi xuống nước."
Chủ nhiệm Lưu gật đầu lia lịa, nói: "Đúng vậy, chị ta cứu được ba đứa bé bị rơi xuống nước. Nghe nói khi đó tình hình rất nguy hiểm, nếu không có chị ta, ba đứa bé kia sợ là phải chết. Chính chị ta cũng bị nước kéo đi rất xa, sau cùng đến hạ lưu của con sông mới nắm được bụi cỏ lau bên bờ mới không bị cuốn trôi đi."
"Lúc đó vì sao ba đứa bé kia lại bị rơi xuống nước?" Thời tiết này căn bản không nóng, thậm chí nước sông còn rất lạnh, ba đứa bé còn chưa đến mười tuổi, chạy đến bờ sông làm gì? Mà chúng đều là các bé gái, vốn không phải mấy đứa bé trai thích nghịch nước.
Chủ nhiệm Lưu nghe anh hỏi, cũng nói hai câu không được rõ lắm: "Tôi nghe nói mấy đứa bé bị một người nào đó hù mà ngã xuống sông."
Quý Thần Nham im lặng không nói chuyện một lúc: "Được rồi. Tôi sẽ cho người đi điều tra một chút. Chủ nhiệm Lưu nhanh chóng chuyển chị ta đến nơi khác đi, tôi không muốn mỗi ngày chị ta đến tìm Khương Tuệ Ninh."